máu thấm hoa sơn trà

Chương 3: SỰ GIẢ DỐI TRÊN BÀN TIỆC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chuẩn bị trong sự cưỡng ép

Sáu giờ tối, căn phòng vẫn lạnh lẽo nhưng ánh đèn vàng nhạt rọi qua rèm tạo nên cảm giác trang trọng. Người hầu gái Lý Quế bước vào, mang đến một bộ sườn xám thêu hoa diên vĩ tinh xảo. Cô cúi đầu, giọng đều đều:

— Tiểu thư, Lãnh gia chủ yêu cầu cô phải tham dự buổi tiệc tối nay.

Mộ Tuyết lùi lại, đôi tay nắm chặt:

— Ta không đi! Ta không thể tươi cười trước những kẻ đang hân hoan vì sự sụp đổ của Tô gia. Ta không phải là con rối của hắn!

Lý Quế không hề nhúc nhích, giọng vô cảm:

— Tiểu thư không có quyền lựa chọn. Nếu cô không hợp tác, hậu quả sẽ không đơn giản là bị nhốt.

Biết rằng phản kháng vô ích, Mộ Tuyết miễn cưỡng thay trang phục. Chiếc sườn xám ôm sát cơ thể mong manh của cô, tôn lên vẻ đẹp thuần khiết, nhưng đôi mắt cô lại chứa đầy nỗi bi thương vô tận.

Màn giới thiệu trớ trêu

Mộ Tuyết được dẫn xuống đại sảnh. Ánh đèn chùm rực rỡ và tiếng nhạc du dương đối lập hoàn toàn với cảm giác tang tóc trong lòng cô. Giới thượng lưu dồn mắt về cô – con gái út của Tô gia, người duy nhất còn sót lại.

Ngôn Châu đứng giữa sảnh, nụ cười ôn hòa đến giả tạo, tiến đến bên cô. Anh đặt tay lên eo Mộ Tuyết, ôm cô vào lòng như thể cô là người phụ nữ anh yêu thương. Mộ Tuyết cứng đờ, chỉ muốn gạt tay anh ra.

Ngôn Châu nói đủ lớn để mọi người nghe thấy:

— Xin giới thiệu với mọi người. Đây là Tô Mộ Tuyết. Cô ấy là vị khách quý đặc biệt của Lãnh gia ta. Từ nay về sau, Lãnh Ngôn Châu ta sẽ đích thân ‘chăm sóc’ cô ấy.

Tiếng xì xào bắt đầu vang lên. Những ánh mắt dò xét, ghen tị, khinh miệt hướng về Mộ Tuyết. Cô cảm thấy như bị treo trên sợi dây vô hình, bị xem là công cụ, món đồ chơi của Ngôn Châu.

Sự tra tấn bằng sự ghen tị và lời đồn đại

Ngôn Châu thì thầm vào tai Mộ Tuyết, giọng chỉ đủ cô nghe:

— Mộ Tuyết, cười lên. Nếu cô dám để lộ bất kỳ sự sợ hãi hay thù hận nào, ta sẽ khiến cô hối hận. Nhớ lấy, cô là món quà của ta. Hãy diễn cho tốt vai trò của mình.

Mộ Tuyết gắng gượng nặn ra một nụ cười méo mó. Cô cảm thấy không khí dường như loãng đi, tim đập mạnh, và cô suýt ngất xỉu.

Trong bữa tiệc, Ngôn Châu cố tình dẫn cô đi gặp những người từng là đối tác của Tô gia. Một vị khách – người từng bị cha cô hãm hại – tiến đến, nở nụ cười cảm kích:

— Cô thật xinh đẹp. Cảm ơn Ngôn Châu đã… trừ hại cho dân.

Mộ Tuyết nghe thấy những lời đó, lòng hận thù với Ngôn Châu giảm đi một chút, thay vào đó là nghi ngờ về cha mình. Cô lặng lẽ gật đầu, bất lực khi bị buộc phải thừa nhận tội lỗi của Tô gia mà không thể phản bác.

Ngôn Châu khẽ cười, giọng ôn nhu giả tạo:

— Mộ Tuyết còn quá trẻ, chưa hiểu sự đời. Cô ấy cần ta chỉ dạy. Phải không, tiểu Tuyết?

Mộ Tuyết im lặng, tim trĩu nặng, nhận ra mình đang bị lợi dụng như một công cụ bôi nhọ danh dự gia tộc.

Kiệt sức và sụp đổ

Buổi tiệc kết thúc, Ngôn Châu dẫn Mộ Tuyết trở về căn phòng lạnh lẽo. Anh nhìn cô từ trên xuống, giọng tàn nhẫn mà hài lòng:

— Cô diễn khá tốt. Không hổ danh là con gái Tô gia. Cô đã hoàn thành xuất sắc vai trò ‘chiến lợi phẩm’ của ta.

Mộ Tuyết kiệt sức, ngã quỵ xuống sàn, không còn sức để khóc hay phản kháng. Cô cào cấu vào cánh tay, tìm cảm giác đau đớn thể xác để lấn át nỗi đau tinh thần mà Ngôn Châu vừa gieo.

Nhìn chiếc sườn xám lộng lẫy trên mình, cô nhận ra sự thật cay đắng: nó không phải là trang phục dạ hội, mà là tấm vải liệm cuối cùng cho sự kiêu hãnh của cô. Cô bị buộc phải mỉm cười trên đống tro tàn của chính mình, dưới quyền kiểm soát tàn nhẫn của Lãnh Ngôn Châu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×