Cơn thịnh nộ câm lặng
Sáng hôm sau, Mộ Tuyết bị Lý Quế dẫn vào thư phòng của Ngôn Châu. Bước vào căn phòng rộng lớn, chất đầy sách cổ và bản đồ, bản vẽ chi tiết, cô cảm nhận ngay quyền lực và tham vọng bao trùm khắp nơi.
Ngôn Châu ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt lạnh lùng, không còn chút nụ cười lịch thiệp nào như tối qua. Anh ném một xấp tài liệu cũ kỹ lên bàn, chỉ thẳng vào cô:
— Cô Tô. Tôi gọi cô đến không phải để ôn lại kỷ niệm. Hãy nhìn đi. Đây là những thứ cha cô đã cố gắng giấu kín cả đời.
Mộ Tuyết lùi lại một bước, tim thắt lại.
Sự thật bị bóp méo
Miễn cưỡng, cô cầm lấy xấp giấy. Đó là những bản hợp đồng, thư từ và báo cáo tài chính liên quan đến công ty khai thác mỏ Lãnh Sơn – cơ nghiệp của gia tộc Ngôn Châu.
Những giấy tờ tiết lộ rằng cha cô, Tô Lão gia, từng dùng thủ đoạn hối lộ, chiếm đoạt tài sản của Lãnh gia, khiến gia đình Ngôn Châu mất trắng, thậm chí người thân của anh ta chết trong uất hận. Một số tài liệu còn cho thấy Tô gia đã trì hoãn cung cấp thuốc men trong các vụ tai nạn lao động, gây chết oan cho nhiều người.
Mộ Tuyết choáng váng, trí nhớ cô về cha như một thương nhân đạo đức bị đảo lộn:
— Không thể nào! Cha tôi không phải là người như vậy. Đây là giả!
Ngôn Châu bật cười khinh miệt, giọng đầy căm phẫn:
— Giả dối ư? Cô tin vào những gì cô muốn tin. Tôi đã dành mười năm để thu thập chúng, sống trong bóng tối và mùi máu tanh của sự hận thù. Cha cô đã sống trên đống xương tàn của gia tộc tôi! Còn cô, cô sống trong sự che chở của ông ta, không biết gì về gốc rễ tội lỗi của mình.
Mộ Tuyết run rẩy, tim như bị bóp nghẹt. Sự thật và dối trá giao nhau, cô không biết phải tin ai.
Tuyên bố mục tiêu báo thù
Ngôn Châu đứng dậy, đi vòng qua bàn, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai cô:
— Ta giữ cô lại, Tô Mộ Tuyết, chính là vì điều này. Ta muốn cô nhìn thấy, cảm nhận sự đau khổ khi mọi thứ sụp đổ. Cô không phải là người phụ nữ tôi yêu, cô là vật chứng cho sự trả thù của tôi.
Anh đặt tay lên vai cô, lực mạnh đến mức khiến Mộ Tuyết đau điếng.
— Hãy sống, và nhìn xem, món nợ này đã được trả lại cho Tô gia như thế nào.
Mộ Tuyết cắn chặt môi, cố nén tiếng khóc. Một mầm nghi ngờ nảy sinh: liệu cha cô có thật sự là kẻ ác như Ngôn Châu nói?
Lựa chọn của tù nhân
Ngôn Châu rời khỏi thư phòng, để lại Mộ Tuyết một mình với xấp tài liệu và nỗi nghi ngờ dày vò. Cô gục xuống, trái tim đau đớn không chỉ vì mất gia đình, mà còn vì sự thật bị che giấu, bị bóp méo.
Nhặt lên một mảnh giấy cũ kỹ có chữ ký của cha, tay cô run rẩy. Hận thù của Ngôn Châu là thanh gươm sắc bén, nhưng sự thật về gia tộc cô là lưỡi dao găm đâm thẳng vào tim cô.
Cô biết, để sống sót, Mộ Tuyết không chỉ phải đối đầu với Ngôn Châu mà còn phải đối diện với quá khứ và tìm ra chân lý đằng sau nỗi hận thù được xây dựng bằng mười năm đau khổ.