máu thấm hoa sơn trà

Chương 5: BÀN TAY NHỎ VÀ LÒNG KIÊU HÃNH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự đau đớn thể xác

Sau buổi tiệc tối và cuộc đối chất trong thư phòng, Mộ Tuyết bắt đầu kiệt sức. Cô bỏ ăn uống, chống đối thường xuyên, khiến Lý Quế càng thêm khó chịu.

Một buổi chiều, cô lén lút đi vào khu vườn cấm của Lãnh gia, hy vọng tìm thêm manh mối về gia tộc. Nhưng bất ngờ trượt chân, cô ngã mạnh. Cổ chân bị trẹo nặng, đau đến mức không thể đứng dậy.

Mộ Tuyết nằm đó, rên rỉ trong im lặng. Cô thà chịu đau, thà nhịn sự giúp đỡ, thầm nhủ: “Đây là hình phạt cho sự yếu đuối của mình. Ta không muốn làm gánh nặng cho kẻ thù.”

Sự can thiệp bất ngờ

Ngôn Châu đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng đó. Ánh mắt anh ta phức tạp, khác hẳn sự tàn nhẫn thường thấy – là một thoáng bối rối, lẫn chút lạ lùng.

Anh cúi xuống, khăn tay lau vết máu nhỏ trên đầu gối cô, định bế cô lên.

— Buông ra! — Mộ Tuyết hét lên, giọng đanh thép — Ngươi không có quyền chạm vào ta! Ngươi là kẻ thù của ta, Lãnh Ngôn Châu. Ta thà chết ở đây còn hơn nhận bất kỳ sự thương hại nào từ ngươi!

Bàn tay Ngôn Châu cứng lại giữa không trung. Lời nói của cô vừa làm anh tức giận, vừa làm lòng tự tôn và hận thù của anh bị tổn thương.

Sự mâu thuẫn của kẻ báo thù

Ngôn Châu buộc phải gọi Lý Quế đến sơ cứu. Anh đứng nhìn, ánh mắt vừa tức giận vừa mệt mỏi.

— Tô Mộ Tuyết, cô nghĩ cô đang làm gì? — Anh nói, giọng lạnh lùng nhưng có sự bận tâm ẩn giấu — Chết đi dễ dàng là điều tôi không cho phép! Cô phải sống, và nhìn xem tôi đã biến cô thành gì.

Trong lòng Ngôn Châu, kế hoạch trả thù hoàn hảo đang bị lung lay. Anh muốn cô yếu đuối, phục tùng, nhưng cô chọn chống đối bằng mọi giá.

Mộ Tuyết quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô muốn chứng minh rằng, dù anh lấy đi gia đình, nhưng không thể lấy đi lòng kiêu hãnh của cô.

Sự chăm sóc bị từ chối

Sau khi sơ cứu, Mộ Tuyết được đưa về phòng. Ngôn Châu đích thân mang thuốc cao quý đến, định tự tay bôi lên vết thương.

Cô hất tay anh ra, lọ thuốc rơi vỡ tan:

— Ta không cần sự bố thí của ngươi! Ngươi là kẻ đã hủy hoại cuộc đời ta. Mọi thứ từ ngươi, kể cả sự ‘quan tâm’ giả dối này, đều khiến ta thấy ghê tởm.

Ngôn Châu nhìn lọ thuốc vỡ, nhìn sự kiên quyết tột độ trong mắt cô. Anh cười nhạt, cay đắng:

— Tốt lắm. Hãy giữ vững lòng kiêu hãnh đó. Vì sớm muộn gì, cô cũng phải quỳ gối dưới chân ta. Và khi đó, lòng kiêu hãnh này sẽ khiến cô đau đớn gấp vạn lần.

Định vị lại mối quan hệ

Ngôn Châu bỏ đi, không ép buộc cô nữa. Anh hiểu rằng sự quan tâm của mình chỉ là con dao hai lưỡi: nó không khiến cô cảm động mà chỉ làm cô thêm căm hận.

Mộ Tuyết nằm đó, vết thương ở chân đau nhói, nhưng vết thương trong tim còn đau hơn. Cô biết rằng trong cuộc chiến này, cô chỉ có một thứ để chống lại Ngôn Châu: lòng hận thù và lòng tự tôn. Cô phải bảo vệ chúng bằng mọi giá.

Câu kết: Đêm đó, Tô Mộ Tuyết không dùng thuốc. Cô để vết thương tự lành, để nỗi đau thể xác nhắc nhở cô về thân phận và kẻ thù của mình. Lãnh Ngôn Châu đã bắt giữ cô, nhưng anh ta vẫn chưa chinh phục được cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×