máu thấm hoa sơn trà

Chương 6: NGHIỆT NGÃ CỦA THÂN PHẬN THẾ THÂN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phát hiện bất ngờ

Đêm mưa bão, Lãnh gia yên tĩnh đến mức đáng sợ. Mộ Tuyết giả vờ ngủ say, để Lý Quế lơ là cảnh giác. Khi hành lang tối mờ, cô lén lút rời phòng, hy vọng tìm kiếm manh mối về sự trong sạch của gia tộc mình.

Cô mò mẫm giữa những hành lang lạnh lẽo, không tìm thấy tài liệu gì, nhưng một căn phòng khóa kín ở tầng trên bỗng hút mắt cô. Mùi hương hoa mộc lan thoang thoảng dẫn lối, khiến cô dừng bước.

Một chiếc chìa khóa nhỏ rơi trên sàn nhà — có lẽ là chiếc chìa khóa Ngôn Châu đã đưa cho cô từ lâu — lần này, nó thực sự mở được cánh cửa này.

Căn phòng của người đã khuất

Mộ Tuyết mở cửa. Căn phòng hoàn toàn khác so với vẻ lạnh lẽo thường thấy của Lãnh gia. Ấm áp và tràn ngập ký ức về một cô gái.

Trên bàn, một bức tranh sơn dầu. Hình ảnh một cô gái trẻ, dịu dàng, đang mỉm cười. Khuôn mặt và đôi mắt của cô ấy khiến Mộ Tuyết rùng mình: nó giống mình đến kinh ngạc.

Cô lật mặt bức tranh, đọc dòng chữ khắc nhỏ:

"Mộng Hồi Tuyết" – Giấc Mơ Quay Lại Tuyết.

Một cảm giác vừa lạ lẫm vừa rùng rợn tràn ngập trong cô.

Sự xuất hiện của Ngôn Châu và sự thật phũ phàng

Đúng lúc Mộ Tuyết còn bàng hoàng, cánh cửa mở ra. Ngôn Châu đứng đó, ánh mắt không còn tàn nhẫn, mà tràn đầy nỗi đau và hoài niệm sâu sắc.

— Cô đã vào đây… — giọng anh thầm thì, vỡ vụn. Anh nhìn bức tranh rồi quay sang Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết nhận ra sự thật kinh hoàng:

— Ta… ta chỉ là người thay thế? Ta giống cô ấy, đúng không?

Ngôn Châu cay đắng đáp:

— Cô ấy là Lãnh Mộng Tuyết, em gái ta. Cô ấy… đã chết trong trận hỏa hoạn do âm mưu của cha cô gây ra mười năm trước.

Cơn giận dữ, nỗi căm hận và sợ hãi đồng loạt trào lên trong Mộ Tuyết.

Gánh nặng nhân đôi

Ngôn Châu thừa nhận: nét tương đồng của Mộ Tuyết với em gái anh, từ khuôn mặt đến sự thuần khiết, chính là lý do cô được cứu sống đêm thảm sát.

— Cô là cái bóng. Nhưng cái bóng này rất hữu dụng. Cô khiến ta nhớ về cái chết của em gái mỗi ngày. Cô phải sống, phải nếm trải nỗi đau này, không chỉ vì tội lỗi của cha cô, mà còn vì cô mang khuôn mặt của người mà ta không thể cứu.

Mộ Tuyết cảm thấy bị sỉ nhục. Cô không chỉ là con tin, mà còn là linh hồn bị nhầm lẫn, phải gánh vác nỗi đau của người đã khuất.

— Ngươi… ngươi thật tàn nhẫn. Dù ta có giống cô ấy bao nhiêu, ta cũng không phải cô ấy! Ta là kẻ thù của ngươi! — cô hét lên, tuyệt vọng.

Lựa chọn của kẻ thế thân

Ngôn Châu không đáp, chỉ đứng đó, ánh mắt vừa giận vừa tiếc nuối. Anh khóa căn phòng lại, như đánh mất một bí mật quý giá.

Mộ Tuyết trở về phòng. Nỗi hận thù và sợ hãi nhân lên gấp bội. Cô không chỉ phải đấu tranh với kẻ thù, mà còn với cái bóng của Mộng Tuyết.

Câu kết: Tô Mộ Tuyết nhìn vào gương. Khuôn mặt này, dù đã cứu cô khỏi lưỡi kiếm, lại đẩy cô vào vực sâu tra tấn tâm lý. Cô không phải Mộng Tuyết, cô là Mộ Tuyết. Và cô quyết định: sẽ làm mọi cách để thoát khỏi cái bóng này, để chứng minh cô là chính mình, kẻ thù thực sự của Ngôn Châu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×