máu thấm hoa sơn trà

Chương 7: CHIẾC LỒNG KÍN BẰNG TƠ LỤA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự kiểm soát toàn diện

Từ sau đêm cô mò vào căn phòng kín, mọi cử chỉ của Mộ Tuyết đều bị soi kỹ hơn. Dù Ngôn Châu không trừng phạt cô vì sự xâm phạm kia, ông chủ Lãnh gia chỉ tăng cường xiềng xích vô hình. Những thứ trước kia bị tước đoạt rồi nay được trao lại không phải như một ân huệ, mà như một lớp vải mỏng bọc quanh chiếc lồng sắt.

Lý Quế xuất hiện vào một buổi chiều với những chiếc hộp phủ lụa, trong đó là y phục cao cấp, trang sức chạm khắc tinh xảo và những món ăn mà cô chưa từng thấy kể từ khi gia thế đổ vỡ. Mọi thứ được bày biện cầu kỳ, đặt cẩn thận trên chiếc khay bạc rồi đưa tận lên phòng cô. Cửa luôn đóng lại sau lưng họ; sự xa hoa được trao trong im lặng, không một tiếng đồng thuận của Mộ Tuyết.

Quy tắc mới được tuyên bố rõ ràng: cô được phép đi dạo trong khuôn viên, nhưng phải luôn có hai người hầu kè kè; cô chỉ được nói chuyện với Ngôn Châu và Lý Quế; bất kỳ tương tác nào khác đều bị cắt ngang. Sự giàu có trở nên nghẹt thở — mỗi món quà đều giống như một sợi dây thít chặt hơn vào cổ.

Mộ Tuyết nhận ra điều mỉa mai đó: cuộc sống ở đây vật chất còn tốt hơn thời ở Tô gia, nhưng trái tim cô nghẹt thở hơn bao giờ hết. Xa hoa không phải ưu đãi — nó là tấm màn che, che đi song sắt.

Sự cô lập xã hội

Ngôn Châu tận dụng hình ảnh Mộ Tuyết như một đạo cụ thương thuyết. Ông dẫn cô đến những cuộc họp, những buổi tiếp đối tác, nơi ánh mắt thèm thuồng và bàn tán chợt nhích lại như muỗi vo ve. Anh luôn nắm tay cô, giới thiệu bằng những lời hoa mỹ về vẻ đẹp thuần khiết, về đức hạnh và “sự ngoan ngoãn” của cô — nhưng khi ai đó cố gắng hỏi, cố gắng tiếp cận, anh sẽ xen ngang, trả lời thay cô bằng giọng ấm áp giả tạo.

Mộ Tuyết phải đứng yên như tượng cẩm thạch, mỉm cười theo kịch bản mà người khác viết sẵn. Những lời tâng bốc ngoài miệng đều là lưỡi dao sắc bén, vì ngay sau lớp mỹ từ ấy là những lời thì thầm rằng cô chỉ là tài sản của Lãnh gia. Bị tước đi quyền lên tiếng, bị ép làm hình ảnh, cô cảm thấy từng mảnh bản thể mình bị bóc tách dần.

Một lần cô cố mở miệng để phản biện một lời vu khống vô căn cứ — Ngôn Châu thì thầm vào tai cô, giọng lạnh như băng: “Nhớ lời ta dặn. Cô chỉ cần đẹp. Hãy để ta lo phần còn lại.” Lời đó như một mệnh lệnh và một nhát dao, khép chặt nắp quan tài tự do của cô.

Chiếc hộp nhạc và giấc mơ đã mất

Một buổi chiều, Ngôn Châu mang đến một chiếc hộp nhạc bằng gỗ sơn mài, chạm khắc tinh xảo. Khi anh xoay núm, giai điệu quen thuộc từ thời ấu thơ ngân lên — một bài ru mẹ mà Mộ Tuyết ngỡ đã vĩnh viễn bị chôn dưới đống tro tàn.

Cô cảm thấy tim mình như bị một sợi dây kéo mạnh. Chiếc hộp nhạc là kỷ vật nhỏ bé nhưng đầy quyền năng: nó gọi về những kí ức dịu dàng, những buổi tối ấm áp, những cái ôm đã thành tro. Ngôn Châu đứng dựa vào khung cửa, nét mặt khó dò, nhìn cô như một người xem thưởng thức một vở kịch đã được dàn xếp từ lâu.

Mộ Tuyết siết chặt đôi bàn tay cho đến khi móng tay in hằn vào lòng bàn. Cô hiểu rõ: đây không phải là sự bồi thường, mà là chiến thuật. Dùng ký ức làm mồi, đánh đổi cảm xúc để phá vỡ ý chí, khiến cô nhuộm màu biết ơn và yếu mềm.

— Ngươi nghĩ với thứ này có thể khiến ta quên đi gia đình ư? — cô nói, giọng đanh — Ngươi đã giết chết tâm hồn ta rồi, Lãnh Ngôn Châu. Những thứ này chỉ minh chứng cho sự tàn độc của ngươi.

Ngôn Châu không nổi giận. Anh chỉ cười, một nụ cười trống rỗng:

— Vậy sao? Ta muốn thấy một ngày cô cầm nó lên và khóc vì cô đơn. Ta sẽ chờ.

Cái đắt giá của sự tự do

Quyền lực khéo léo của Ngôn Châu còn thể hiện bằng một trò chơi tinh vi hơn. Khi Mộ Tuyết bắt đầu từ chối mọi ân huệ — mặc đồ đơn giản, ăn mặn gạo muối, phủi tay mọi trang sức — anh không la mắng. Thay vào đó, anh bày ra một cám dỗ khác: một tờ giấy trắng và một cây bút lông quý giá.

— Đây là tờ giấy. Cô có thể viết bất cứ điều gì, bất cứ nơi nào cô muốn đến, bất cứ người nào cô muốn gặp. Ta sẽ cho cô, — anh nói, giọng bình thản — Nhưng mỗi đặc quyền cô nhận, một phần ký ức về Tô gia sẽ bị ta xóa bỏ.

Lời đề nghị như vậy vừa hứa vừa đe dọa. Bản thân tự do được đóng gói bằng sự đầu hàng ký ức. Mất kí ức nghĩa là mất nguồn gốc, mất thù hận — mất lý do sống để chống lại. Đó là một hình thức tẩy rửa tinh thần.

Mộ Tuyết đứng im, nhìn cây bút, nhìn tờ giấy. Trong lòng những hình ảnh của cha mẹ, những buổi cơm thân mật, tiếng cười và mùi bột giấy vẫn còn nguyên vẹn. Một phần cô rất mệt mỏi, phần khác thì phẫn nộ mãnh liệt.

Cô ném cây bút xuống sàn mà không do dự.

— Ngươi muốn ta quên đi ư? — cô mỉm cười lạnh lùng, một nụ cười không có niềm vui — Ta sẽ không bao giờ quên. Ta sẽ dùng mọi nỗi đau, mọi sự ngột ngạt này để khắc sâu thù hận vào xương tủy. Chiếc lồng tơ lụa của ngươi, Lãnh Ngôn Châu, chỉ khiến ta thêm kiên cường mà thôi.

Ngôn Châu đứng đó, vẻ tò mò và một thứ gì đó giống như kinh ngạc thoáng qua trong đôi mắt anh. Rồi anh bỏ đi, để lại Mộ Tuyết trong căn phòng rực vàng nhưng lạnh lẽo.

Đêm xuống, Mộ Tuyết ngồi bên cửa sổ nhìn ra khu vườn được chiếu đèn. Xa hoa bên ngoài như một thế giới khác, nhưng cô biết rõ: sự giàu có ấy đổi bằng sự im lặng, và im lặng đó là xiềng xích. Cô là tù nhân, nhưng là một tù nhân nhận biết rõ mình đang bị giam; lòng thù hận là sợi dây còn sót lại kết nối cô với thế giới đã mất — và cô sẽ ôm nó chặt, dùng nó như vũ khí trong cuộc đấu tranh sắp tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×