máu thấm hoa sơn trà

Chương 8: CÁI BẪY CỦA SỰ ĐƠN ĐỘC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày liên tiếp, Mộ Tuyết bị giam trong căn phòng lạnh lẽo, chỉ uống nước cầm hơi, lòng kiêu hãnh cấm cô cầu xin. Cô đã ngừng la hét, ngừng đập phá, tự biến mình thành một bức tượng đá, lạnh lẽo và tĩnh lặng.

Nhưng sự cô độc tuyệt đối và cơn đói bắt đầu làm hao mòn ý chí. Thù hận trong lòng cô dần biến thành mệt mỏi cùng cực. Cô tự nhủ: “Phải hận… không được quên!” nhưng cơ thể phản bội, chỉ muốn ngủ vùi để quên đi nỗi đau.

Đêm khuya, khi mọi thứ chìm vào im lặng, Mộ Tuyết nghe thấy một âm thanh lạ. Không phải tiếng bước chân người hầu, mà là tiếng kim loại va chạm nhẹ, cùng mùi rượu mạnh thoang thoảng bay vào qua khe cửa sổ.

Bị tò mò và cô đơn thúc đẩy, cô bò dậy, cố gắng nhìn qua khe hẹp của cánh cửa sổ bị khóa. Tầm nhìn hạn chế, nhưng cô thấy một ban công ở tầng dưới, khuất sau những cây thông già.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Ngôn Châu ngồi đó, hoàn toàn một mình. Anh không mặc vest lịch lãm mà chỉ khoác chiếc áo lụa mỏng, uống rượu bằng một chén trà đơn giản. Bộ dạng khác hẳn vẻ tàn nhẫn và hoàn hảo thường ngày.

Anh chạm nhẹ vào một vật nhỏ trên bàn, có thể là chiếc trâm cài tóc của em gái anh, Mộng Tuyết, rồi úp mặt vào lòng bàn tay. Đôi vai run lên nhẹ nhàng. Không có tiếng khóc, nhưng Mộ Tuyết cảm nhận được tuyệt vọng, nỗi đau vượt quá hận thù.

“Không… không đủ… Mộng Tuyết… Tao đã báo thù rồi. Nhưng tại sao… tại sao nó không quay lại…” Anh thầm thì, giọng nghẹn ngào, như chính bản thân cũng không hiểu nổi.

Mộ Tuyết đứng lặng, tim nhói lên. Lần đầu tiên cô thấy một con người thật sự, không phải con quỷ dữ tàn nhẫn. Anh ta cũng là nạn nhân của quá khứ, bị hận thù nuốt chửng. Một cảm giác đồng cảm nhỏ nhoi chợt trỗi dậy, khiến cô bàng hoàng. Cô chuẩn bị hận một ác quỷ, nhưng lại nhìn thấy nỗi đau con người.

Ngôn Châu đột ngột ngẩng đầu, như cảm nhận ánh mắt đang dõi theo. Anh nhìn thẳng lên phía căn phòng cô, ánh mắt trống rỗng, rồi dập tắt chén rượu, đứng dậy. Chiếc mặt nạ lạnh lùng và tàn nhẫn quay trở lại. Anh chỉnh áo, hít sâu và bước đi dứt khoát. Khi cánh cửa đóng lại, mùi rượu và sự yếu đuối biến mất, chỉ còn lại bóng tối và sự lạnh lẽo thường trực.

Mộ Tuyết trở về giường, cơ thể run rẩy không phải vì lạnh, mà vì tâm trí rối bời. Cô ghét Ngôn Châu, nhưng sự căm ghét đó không còn thuần khiết nữa. Cô tự hỏi: “Hắn cũng đau khổ? Hắn cũng là nạn nhân? Nếu hắn đau khổ như vậy, tại sao lại khiến ta đau khổ?”

Sự đồng cảm, dù nhỏ, đã gieo mầm cho tình yêu tội lỗi. Cô nhận ra mình đã phạm điều cấm kỵ: nhìn thấy lòng trắc ẩn nơi kẻ thù.

Bên ngoài căn phòng cô độc, ánh trăng vỡ vụn trên cành cây khô. Trong lòng Tô Mộ Tuyết, sự hận thù nứt ra một khe hở nhỏ, vừa đủ để một tia sáng yếu ớt và tội lỗi của tình yêu lọt vào, hứa hẹn một dằn vặt còn đau đớn hơn cái chết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×