Minh Hòa chết rồi.
Đó là điều tôi vẫn luôn tin – và cũng là điều khiến tôi không hoàn toàn phát điên sau vụ phản bội.
Vì tôi tin, vẫn còn một người anh em sống chết bên mình. Người từng cõng tôi chạy, máu tôi chảy đầy lưng áo nó, còn nó vẫn không buông.
Nó chết một năm trước. Bị bắn ngay cửa nhà, trước mặt vợ con. Vụ đó lên báo. Có tang lễ. Có quan tài. Có nước mắt.
Vậy mà trong hồ sơ anh Hùng để lại, tên nó nằm ở giữa danh sách “nghi ngờ tiếp xúc Thành bí mật.”
Tôi ngồi lặng trong phòng trọ cả buổi chiều. Không ăn. Không hút thuốc. Chỉ nhìn tên nó trên giấy như thể lần đầu nhìn thấy nó.
Hòa ơi…
Tao không muốn tin. Nhưng nếu mày còn sống… nếu mày có liên quan… thì có lẽ tao sẽ chết lần thứ hai.
Tôi bắt đầu lại từ đầu. Truy dấu cái chết của Hòa.
Tang lễ năm ngoái do vợ nó tổ chức, có công an xác nhận tử thi, có giấy chứng tử. Nhưng khi tôi hỏi thăm thằng bạn làm bên pháp y — nó bảo:
“Vụ đó không có thi thể chuyển về trung tâm giám định. Họ nói là ‘chết tại chỗ, không cần khám nghiệm thêm’.”
Một mạng người, chết giữa đường, không giám định?
Tôi tới nghĩa trang nơi chôn Hòa. Đứng trước ngôi mộ có khắc tên nó, tôi bới đất quanh. Đá xếp sơ sài, nắp xi măng mỏng. Tôi thuê người giữ nghĩa trang mở nắp mộ.
Trong quan tài... trống rỗng.
Không có xác.
Không có di ảnh bên trong.
Chỉ có vài tấm vải cũ.
Tim tôi thắt lại.
Tôi rời nghĩa trang lúc trời chuyển gió. Tay cầm tờ giấy chứng tử giả, lòng trống rỗng.
Nó không chết.
Tôi không biết nó ở đâu.
Và tôi không biết… nó đứng bên nào.
Tối hôm đó, tôi thử gọi số cũ của Hòa – cái sim từng bị hủy. Nhưng lạ một điều: có chuông.
Không ai bắt máy. Tôi gọi lại.
Vẫn không bắt.
Tôi nhắn một dòng:
“Hòa. Nếu mày còn là anh em, mày sẽ gọi lại. Nếu không... tao sẽ tìm mày. Và lần này, tao không bị thương nữa đâu.”
Tin nhắn được “đã xem”.
Nhưng... không có trả lời.
Tôi rít một hơi thuốc dài, nhìn ra con phố đêm ướt mưa.
Một người sống sót cuối cùng… giờ biến mất.
Mọi thứ tôi tin đang rạn ra từng lớp.
Và tôi hiểu, muốn đi tới cuối con đường này, tôi phải chấp nhận: anh em không còn là thứ vĩnh viễn.
Chỉ có thù… là còn đó.
Chờ tôi bước tới.