Tôi gặp lại Minh Hòa vào chiều hôm sau. Quán cà phê nằm trong một hẻm nhỏ gần Bãi Cháy, cũ kỹ, vắng người. Hòa ngồi ở góc khuất, mặc áo khoác jean, đầu đội mũ lưỡi trai xám. Gã vẫn gầy, mặt nhiều nếp nhăn hơn xưa, mắt mờ đục vì thuốc lá và nỗi sợ.
Tôi ngồi xuống, không nói gì. Chúng tôi nhìn nhau mấy giây, rồi cùng cười. Nhưng nụ cười chỉ tồn tại nửa giây – ngắn ngủi như một cái chớp mắt giữa cơn ác mộng.
“Tao tưởng mày chết rồi,” Hòa nói, giọng nhỏ.
“Tao cũng tưởng mày chết luôn rồi,” tôi đáp, châm thuốc.
“Chết thì sướng hơn. Sống để nhìn tụi nó sống sung sướng mà không trả giá, tức như điên.”
Tôi gật đầu. Hòa đặt trước mặt tôi một phong bì. Bên trong là ảnh, danh sách, lịch trình. Tụi đàn em ruột của Thành: thằng Nghĩa “lụi”, thằng Tân “sắt”, con My – bồ mới kiêm tay chuyển tiền. Và đặc biệt: một lô hàng ma túy đá chuẩn bị rời khỏi cảng vào rạng sáng thứ Ba, trị giá gần 2 tỷ.
“Tụi nó dùng xe tải của một công ty vỏ bọc, có GPS. Nhưng tài xế là người của Thành. Có vũ khí nhẹ. Đi theo lộ trình từ kho đá Trới đến bãi tập kết ở Cẩm Phả,” Hòa nói, giọng đều đều như đang đọc báo cáo.
“Có camera hành trình không?”
“Có. Nhưng tao có người trong đó. Có thể tạm tắt trong vòng 8 phút.”
Tôi gật đầu. “Tám phút là đủ. Tao không cần lấy hàng. Tao cần đốt sạch.”
Hòa nhíu mày. “Sao không giữ lại? 2 tỷ, mày mà bán khéo còn có đường lui.”
“Không có đường lui nào hết, Hòa,” tôi nhìn thẳng vào mắt hắn. “Tao quay lại để đốt sạch. Cả hàng, cả người. Cả quá khứ. Nếu tao còn sống sau chuyện này, thì cũng chỉ để đến chỗ tụi kia nhanh hơn thôi.”
Hòa im lặng. Tay hắn run nhẹ. Tôi biết hắn không còn máu giang hồ nữa. Nhưng tôi cần hắn. Ít nhất là cho tới khi mọi thứ kết thúc.
Tối hôm đó, tôi tới kho đá Trới. Ngồi từ trên đồi nhìn xuống, qua ống nhòm, thấy ba gã đàn em đang kiểm hàng. Ánh đèn LED chiếu mờ mờ từ trong nhà kho. Tôi nhận ra Nghĩa “lụi” – ngày xưa từng mài dao cho tôi, từng gọi tôi là anh mỗi lần say.
Giờ hắn cười toe toét với bọn đàn em, xách thùng hàng lên như đang chuyển đồ ăn.
Lúc đó, tôi cảm thấy một nhát cắt nhẹ trong lòng. Không phải do quá khứ. Mà là vì mình từng tin tụi nó.
Tôi quan sát, ghi nhớ lịch trình, thời điểm tụi nó rời kho. Rồi lùi xuống núi, lặng lẽ trở về nhà trọ.
Căn phòng tôi thuê chỉ rộng chưa tới 10 mét vuông, nằm ở tầng ba một khu nhà nghỉ rẻ tiền. Nệm mỏng, tường bong tróc, cửa sổ hướng ra hẻm cụt. Nhưng tôi thích vậy – càng đơn giản, càng dễ thoát.
Tôi gác chân lên bàn, mở điện thoại lướt lại những tấm hình trong hồ sơ. Con My – mới ngoài hai mươi, tóc ngắn, dáng người gọn gàng, khuôn mặt xinh kiểu xảo quyệt. Nó là tay chuyển tiền mới của Thành, kiêm luôn việc rửa tiền qua tiệm nail và sàn forex online.
Tôi ghi nhớ khuôn mặt nó.
Ngày mai, tôi sẽ ghé quán nó.
Không để giết. Chỉ để chào hỏi.
Để nó báo lại với Thành rằng: "Thằng Tuấn về rồi."
Sáng hôm sau, tôi tới tiệm nail “My Luxe Spa” nằm trên đường Trần Phú, ngay trung tâm. Tiệm lớn, có bảo vệ, có máy lạnh. Tôi bước vào, tay vẫn còn băng vết dao cũ. Con My bước ra sau quầy, vừa thấy tôi thì đứng khựng lại. Nó chưa gặp tôi bao giờ – nhưng ánh mắt tôi khiến nó biết có chuyện.
Tôi không nói nhiều. Chỉ nhìn nó, mỉm cười nhẹ.
“Cho tôi hỏi, cô có nhận khách nam không?”
Nó hơi giật mình. “Dạ… có, nhưng…”
“Vậy cắt móng tay giùm tôi. Tay tôi sắp làm vài chuyện quan trọng. Phải gọn gàng.”
Nó không nói gì. Nhưng đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào tôi suốt cả buổi. Khi tôi rời khỏi tiệm, tôi biết chắc nó đã chụp ảnh và nhắn cho Thành.
Tốt.
Chính xác điều tôi muốn.
Tôi muốn hắn biết.
Muốn hắn run.
Muốn hắn lo lắng cho từng chuyến hàng, từng người thân, từng đứa đàn em.
Tôi muốn hắn mất ngủ như tôi đã từng mất ngủ suốt ba năm.
Và khi hắn bắt đầu hoảng loạn… tôi sẽ đến.