Tôi luôn tin rằng, một cú đánh đầu tiên không cần lớn, nhưng phải đủ sâu để kẻ thù biết rằng máu đã chảy, và không thể rút lui.
Thứ Ba, 3 giờ sáng. Tôi nằm sẵn trong rãnh thoát nước ven cao tốc Cẩm Phả, cách điểm giao hàng khoảng một cây số. Trên người chỉ mang theo khẩu Beretta, một con dao găm và hai gói thuốc nổ tự chế dán nam châm. Trời không mưa, nhưng ẩm ướt. Không gian đặc quánh mùi dầu máy, sình bùn và khói thuốc lá của tài xế ngủ quên trong cabin.
Hòa báo lại đúng: xe tải xuất phát từ kho lúc 2h35. Lúc 2h50, tôi thấy đèn pha phía xa quét qua rặng cây.
Tim tôi đập chậm lại. Từng nhịp rõ ràng.
Tôi nhảy ra khỏi rãnh, lăn nhanh tới dải phân cách giữa, dán thuốc nổ vào gầm phía sau – đúng ngay thùng hàng – rồi lùi lại vào bụi rậm. Mọi thứ chỉ mất chưa đầy mười giây.
8 phút. Tôi có 8 phút trước khi camera hành trình hoạt động trở lại.
Tôi cầm remote kích nổ, đếm từng giây trong đầu. Khi chiếc xe tới khúc cua gần cầu vượt, tôi bấm nút.
Một tiếng nổ khô khốc, không lớn như phim ảnh, nhưng đủ để cả thùng hàng bốc cháy dữ dội. Chiếc xe lao chệch, đâm vào lan can bên đường, bánh trước nhấc khỏi mặt đất.
Tôi lao đến, khẩu súng sẵn sàng. Cửa xe bung ra, tài xế bò ra khỏi cabin, mặt bê bết máu. Hắn chưa kịp đứng vững thì tôi đã kề dao vào cổ.
“Mày biết tao là ai không?”
Hắn lắp bắp. Mắt mở to, hoảng loạn.
“T… Tuấn…”
“Tốt. Về nói với Thành: cú đầu tiên. Từ đây tới Tết, còn nhiều nữa. Cứ chờ.”
Tôi không giết hắn. Tôi muốn hắn sống. Sống để truyền tin. Sống để Thành bắt đầu run.
Tôi chạy ngược vào rừng keo, theo đường mòn đã chuẩn bị từ trước. Chưa đầy 10 phút sau, còi xe cứu hỏa và cảnh sát hú vang cả khúc đường. Tôi đã rời xa hiện trường.
Tôi quay lại nhà trọ khi trời vừa rạng. Người ướt sũng mồ hôi và bụi khói. Tôi tắm nước lạnh, rửa sạch máu vương trên giày. Trong gương, mắt tôi đỏ ngầu nhưng không phải vì buồn. Là vì adrenaline.
Đêm đó, tôi ngủ được. Lần đầu tiên sau ba năm.
Sáng hôm sau, Hòa gửi tin nhắn:
“Nó biết rồi. Điên lên. Gọi đàn em họp lúc 7h sáng, đóng toàn bộ đường vận chuyển phía Đông. Tụi Tân – Nghĩa đang bị tra.”
Tôi mỉm cười.
Đòn đầu tiên đã hiệu quả.
Chưa đầy 12 tiếng sau, tôi nhận được tin Thành trực tiếp gọi con My từ Đà Nẵng về lại Hạ Long. Điều đó có nghĩa: hắn cảm thấy nguy cơ không còn ở xa – mà ngay trước cửa nhà.
Chuyện đó khiến tôi suy nghĩ.
Khi một thằng đàn ông đem phụ nữ về gần mình, tức là nó bắt đầu nghi ngờ tất cả những thằng đàn ông xung quanh.
Hắn đã bắt đầu không tin ai.
Tốt.
Tôi ra khỏi nhà trọ, ghé một cửa hàng điện thoại rẻ tiền, mua một sim mới, gọi cho một số cũ tôi từng ghi nhớ ba năm về trước.
Giọng nam trầm bên kia vang lên: “Alo?”
“Tân, là tao, Tuấn đây.”
Im lặng.
“Tao biết mày vẫn theo thằng Thành, nhưng nhớ không? Ngày xưa tao từng cứu mày khỏi vụ nổ ở Quảng Yên. Nếu mày không muốn chết như Nghĩa, nghe kỹ tao nói: tránh xa con My. Đừng bảo kê nó nữa.”
Tân không trả lời. Nhưng tôi nghe thấy tiếng thở nặng dần qua máy.
Tôi tắt máy.
Gieo hạt giống đầu tiên.
Buổi tối, tôi lại leo lên tầng thượng của chung cư cũ – nơi nhìn được biệt thự của Thành từ xa. Nhưng lần này có một điều khác lạ.
Cổng chính đã có thêm hai vệ sĩ. Camera xoay hướng. Một chiếc xe Land Cruiser mới đỗ trong sân.
Thành đã siết chặt an ninh.
Tôi nhìn vào cửa sổ tầng hai – phòng ngủ của hắn – đèn vẫn sáng tới khuya. Tôi biết, đêm nay hắn sẽ không ngủ được. Cũng như tôi ba năm trước.
Tôi ngồi hút thuốc tới gần sáng. Một mình. Lặng im.
Không phải vì tiếc thương. Mà vì tôi biết rõ: từ giờ trở đi, tôi không thể quay đầu nữa.
Thành sẽ đáp trả. Và tôi phải sẵn sàng.
Chiến tranh đã chính thức bắt đầu.