Máu và Tình Nghĩa

Chương 4: Máu Trên Đất Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Không lưu trong máy, không có danh xưng, chỉ có tiếng thở gấp ở đầu dây bên kia.

“Tuấn… là tao, Hòa đây.”

Tôi nhíu mày. “Mày đổi số?”

“Không. Tao… bị theo dõi rồi.”

Tôi đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh ra ngoài ban công nhà trọ. Ánh nắng cuối ngày rọi vào mặt tôi, chói đến cay mắt.

“Bọn nó đâu?”

“Chưa rõ. Nhưng tao thấy xe lạ đậu trước khu trọ cả buổi chiều. Con vợ tao nói có hai thằng đàn ông đội nón lưỡi trai ngồi xe máy, giả vờ sửa xe hoài.”

Tôi siết chặt điện thoại. “Mày đưa vợ con ra khỏi đó chưa?”

“Đang tính. Nhưng còn con bé… nó sốt, chưa đi được…”

Tôi im lặng mấy giây.

“Tối nay tao tới. Mày giữ máy, bật camera đi.”

Hòa gửi định vị. Khu trọ nằm gần khu Hòn Gai, một khu vực không an toàn, nhưng giá rẻ, dễ thuê không cần giấy tờ. Tôi gọi xe ôm công nghệ, dùng sim rác, đội nón bảo hiểm trùm kín.

Khi tôi tới, trời đã sập tối. Đèn đường vàng vọt, chiếu lên mặt đường nhầy nhụa hơi sương. Căn trọ của Hòa ở tầng 2, cửa đóng chặt.

Tôi gõ ba lần theo tín hiệu cũ. Cửa hé mở. Hòa kéo tôi vào như một cái bóng.

“Vợ con mày đâu?”

“Trong phòng. Tao cho nó uống thuốc ngủ rồi. Tạm thời an toàn.”

Tôi gật đầu, kéo rèm cửa nhìn ra ngoài. Đúng như Hòa nói: có một chiếc xe Wave đời cũ đậu phía đối diện. Hai thằng đội mũ lưỡi trai đang ngồi, tay cầm lon bò húc, mắt thỉnh thoảng liếc lên ban công.

“Đúng người của Thành rồi,” tôi nói nhỏ.

“Tụi nó muốn giết tao hả?”

“Không. Giết là nhẹ. Tụi nó muốn bắt mày, moi thông tin. Giết sau.”

Hòa nuốt khan. Tôi quay lại, vỗ vai hắn.

“Tao đưa mày đi. Giờ. Không thể ở lại đây được nữa.”

“Không được. Con bé còn sốt. Di chuyển dễ sốc.”

“Mày có tin tao không?”

Hòa nhìn tôi vài giây, rồi gật.

Tôi lôi trong túi ra một hộp nhựa nhỏ. Bên trong là thuốc ngủ cực mạnh.

“Tao sẽ cho mày, vợ mày và con bé uống đúng liều để ngủ trong bốn tiếng. Tao gọi taxi, mày nằm trong cốp xe. Tao có người ở Uông Bí, tạm thời giấu tụi mày ở đó vài ngày.”

Hòa nhìn tôi như nhìn ma.

“Mày chắc chưa phát điên chứ?”

“Tao không chắc điều gì cả. Nhưng mày phải sống. Mày là mảnh ký ức cuối cùng của băng nhóm đó. Nếu mày chết… tao không còn ai để tin.”

Mắt Hòa đỏ lên. Hắn gật đầu.

Tối đó, tôi đưa ba người họ rời khỏi Hạ Long.


Ba giờ sáng. Tôi trở lại nhà trọ. Điện thoại trong túi đổ chuông. Một tin nhắn không tên, không chữ, chỉ có một đoạn clip.

Tôi bật lên xem.

Hình ảnh rung lắc. Là Hòa. Bị trói tay, máu trên mặt. Đằng sau là một thằng đàn ông bị che mặt, nhưng giọng nói thì tôi nhận ra ngay:

“Tuấn. Mày nghĩ mày thông minh? Mày tưởng mày có thể trở về mà phá tao? Tao tha mày ba năm là vì tao nghĩ mày đã chết.”

Rồi hắn kéo Hòa lại gần máy quay. Một con dao lạnh sáng loáng lóe lên trong khung hình.

“Mày lấy lô hàng của tao… giờ tao lấy lại… một người của mày.”

Tôi gào lên, nắm đấm siết chặt tới bật máu.

Nhưng chưa hết.

Trong clip, hắn cắt ngang cổ Hòa – không nhanh, không gọn – mà từ từ như một màn tra tấn. Máu phun ra như vòi xịt. Mắt Hòa mở to, miệng không còn tiếng.

Clip tắt.

Màn hình đen.

Tôi ném điện thoại xuống nền, vỡ tan. Cả người run lên, không vì sợ, mà vì giận. Cơn giận lạnh buốt như dao, chạy dọc xương sống.

Tôi ngồi sụp xuống sàn, đầu gục giữa hai tay.

Mắt tôi ướt. Không phải vì khóc. Mà vì biết, lần này… tôi mất luôn thứ cuối cùng còn sót lại.

Tình nghĩa – dù còn bao nhiêu – cũng đã đổ máu.

Tôi gào lên giữa đêm tối.

“THÀNH!! MÀY ĐÃ KÝ LỆNH TỬ HÌNH RỒI!!”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.