Sự hỗn loạn trên phim trường nhanh chóng bị thay thế bởi sự im lặng lạnh lẽo của một cuộc điều tra hình sự. Ánh đèn sân khấu hào nhoáng giờ đây lại chiếu rọi lên những dải băng vàng và những gương mặt căng thẳng của đội cảnh sát. Dẫn đầu bọn họ, không ai khác, chính là Triệu thanh tra.
Khi nhìn thấy Lâm An đang đứng trầm ngâm bên cạnh "Buồng Cách Âm", ông chỉ khẽ lắc đầu. "Ta thực sự nên ngừng ngạc nhiên khi thấy cháu ở những nơi như thế này rồi, Lâm An."
"Cháu là người đã niêm phong chiếc buồng này," Lâm An đáp, giọng cậu trầm xuống. "Cháu có thể xác nhận, nó hoàn toàn kín."
Đội pháp y đã làm việc gần một giờ. Kết quả sơ bộ càng làm cho bí ẩn thêm dày đặc.
"Thưa sếp, đúng như những gì chúng ta đã thấy," đội trưởng đội pháp y báo cáo. "Nạn nhân chết vì sốc phản vệ cấp tính. Phổi bị phù nề, đường thở co thắt. Nhưng vấn đề là... chúng tôi không tìm thấy bất kỳ tác nhân gây dị ứng nào. Không có dấu kim tiêm, không có dư lượng trong miệng hay mũi. Mẫu không khí bên trong buồng hoàn toàn sạch, chỉ có dấu vết CO2 tăng nhẹ do nạn nhân hít thở."
"Còn hồ sơ y tế?" Triệu thanh tra hỏi.
"Đã kiểm tra. Tần Vệ chưa từng có bất kỳ tiền sử dị ứng nào. Anh ta đã kiểm tra sức khỏe toàn diện sáu tháng trước, kết quả hoàn hảo."
Một người không bị dị ứng, chết vì dị ứng, với một chất gây dị ứng không tồn tại, trong một căn phòng không thể xâm nhập.
Triệu thanh tra đi vòng quanh khối kính, tay chống cằm. Cả sự nghiệp của ông chưa từng gặp một vụ án nào thách thức logic cơ bản đến vậy. "Nói cách khác," ông nói, "chúng ta đang điều tra một vụ giết người không thể xảy ra."
Lâm An không nói gì. Cậu chỉ lặng lẽ quan sát. Cậu nhìn những mối nối của tấm kính, hệ thống lọc khí tuần hoàn, bảng điều khiển điện tử. Cậu biết rằng kẻ sát nhân không phải là một pháp sư. Hắn là một con người. Và con người thì luôn để lại dấu vết, dù là nhỏ nhất.
Vụ án này, cậu nghĩ, không phải là một tội ác của sức mạnh. Nó là một tội ác của trí tuệ. Và để phá nó, cậu phải suy nghĩ như những con người có mặt ở đây: những bộ óc siêu phàm.