mê cung ký ức

Chương 3: Dàn Hợp Xướng Của Những Thiên Tài


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc thẩm vấn các nghi phạm chính được tiến hành ngay tại một phòng chờ của đài truyền hình. Nhưng nó không giống bất kỳ cuộc thẩm vấn nào mà Triệu thanh tra từng thực hiện. Nó giống một ván cờ cân não hơn. Các nghi phạm không chỉ thông minh, họ còn là những bậc thầy về tâm lý và logic.

Lý Thiến, "Nữ hoàng Toán học": Cô ta ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, gương mặt lạnh như băng. "Vào thời điểm đó," cô ta nói, giọng đều đều không cảm xúc, "tôi đang ngồi trên ghế chờ của mình, cách buồng kính 15.7 mét. Có ba máy quay đang chĩa vào tôi. Xác suất để tôi có thể thực hiện bất kỳ hành động nào mà không bị ghi lại là 0.001%. Về mặt logic, tôi không thể là hung thủ." Cô ta trả lời mọi câu hỏi bằng những con số và xác suất, biến cuộc thẩm vấn thành một bài toán logic mà Triệu thanh tra không thể nào tìm ra biến số.

Giang Hạo, "Bậc thầy Tâm lý": Anh ta lại hoàn toàn trái ngược. Anh ta ngả người ra ghế, mỉm cười một cách thư thái, đôi mắt như nhìn thấu mọi suy nghĩ của người đối diện. "Thanh tra, ông đang căng thẳng," anh ta nói. "Ông đang cố tìm kiếm một phản ứng cảm xúc, một sự dối trá. Nhưng ông đang nhìn nhầm chỗ. Tần Vệ chết không phải vì ai đó ghét anh ta. Anh ta chết vì chính sự kiêu ngạo của mình. Có lẽ anh ta đã tự làm gì đó để phô diễn, và đã đi quá xa." Anh ta khéo léo lái cuộc trò chuyện, phân tích tâm lý của chính các nhà điều tra, biến họ từ người hỏi thành người bị phân tích.

Hứa Tịnh, "Chuyên gia Nhận dạng Mẫu": Cô gái có vẻ ngoài rụt rè nhất, chỉ im lặng ngồi đó, quan sát mọi thứ. "Tôi không có gì để nói cả," cô ta chỉ đáp khi được hỏi. "Tôi chỉ thấy những gì mọi người đều thấy. Một bi kịch." Nhưng Lâm An, người đang ngồi ở góc phòng, nhận ra một điều. Trong khi nói, mắt của Hứa Tịnh không nhìn vào các cảnh sát. Cô ta đang nhìn vào một họa tiết lặp lại trên tấm thảm, và các ngón tay cô ta khẽ gõ gõ theo một quy luật nào đó. Cô ta không trả lời, nhưng bộ não của cô ta thì không ngừng hoạt động.

Triệu thanh tra bước ra khỏi phòng thẩm vấn, đầu đau như búa bổ. "Bọn họ không phải là nghi phạm," ông nói với Lâm An. "Bọn họ là những bức tường thành bằng logic."

"Chính vì vậy," Lâm An đáp, "chúng ta không thể phá vỡ bức tường đó từ bên ngoài. Chúng ta phải tìm ra cánh cửa bí mật từ bên trong."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×