Cô tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc mà giờ đây cô vẫn chưa thể gọi tên là “của mình”. Ánh sáng buổi sáng xuyên qua rèm mỏng, vẽ những vệt sáng lên sàn nhà ẩm ướt. Mùi thuốc sát trùng vẫn còn thoang thoảng, nhưng xen lẫn là mùi nước hoa nam tính của anh – mùi mà cô đã quen, nhưng chưa bao giờ muốn quen.
Anh đứng bên bàn, lặng lẽ sắp xếp những cuốn sách và đồ vật xung quanh. Khi nghe cô tỉnh dậy, anh quay người, ánh mắt sắc lạnh nhưng đôi môi lại khẽ cong. “Dậy rồi à? Ngủ ngon chứ?”
Cô hít một hơi dài, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Ừ… tôi ngủ được, cảm ơn.”
Anh tiến lại gần, bàn tay đặt lên trán cô như muốn kiểm tra nhiệt độ. “Em vẫn còn mệt. Chẳng sao, búp bê của anh, anh sẽ chăm sóc em.”
Câu nói ấy khiến cô rùng mình. Cách anh gọi cô – “búp bê” – vừa ngọt ngào vừa đáng sợ, khiến cô cảm giác như bị thôi miên. Cô không thể nhớ rõ mình đã quen anh từ khi nào, nhưng bản năng mách bảo cô: “Anh không phải người bình thường.”
Trong vài ngày tiếp theo, anh dạy cô những thói quen mới: cách ăn mặc, cách đi đứng, cách cười, cách nói chuyện sao cho vừa “đẹp” vừa “dễ nghe”. Mỗi hành động đều được anh điều chỉnh bằng một ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyền lực.
“Không, em cười như vậy chưa đúng. Phải dịu dàng hơn, mềm mại hơn,” anh nói, bàn tay nâng cằm cô. Giọng trầm, gần tai, khiến tim cô đập rộn ràng. “Như thế này… đúng rồi. Rất đẹp.”
Cô hít một hơi sâu, cố gắng không run. Nhưng mỗi lần anh chạm vào cô, tim cô lại như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô vừa muốn trốn, vừa không thể rời mắt khỏi anh. Sự sợ hãi xen lẫn ham muốn khiến cô mâu thuẫn đến mức phát đau đầu.
Chiều hôm đó, anh dẫn cô ra ngoài, đi dọc theo con phố ướt sũng mưa. Dù mưa, anh không che ô cho cô, chỉ để cho cô đi bên cạnh mình. “Em phải học cách đối mặt với thế giới, búp bê à,” anh nói, giọng trầm, lạnh lùng nhưng chứa một thứ gì đó mê hoặc.
Cô im lặng. Cảm giác vừa an toàn vừa bị chiếm hữu bủa vây cô. Cô nhận ra mình bắt đầu phụ thuộc vào anh, nhưng vẫn chưa hiểu lý do tại sao trái tim mình lại đập mạnh đến thế khi nhìn anh.
Trên đường đi, cô thoáng nhớ lại một vài ký ức mờ nhạt: tiếng cười trong một buổi tiệc, mùi nước hoa của một người đàn ông… nhưng tất cả đều tan biến ngay khi cô chạm vào, để lại trong cô cảm giác hụt hẫng và nhói lòng.
Anh nhận ra ánh mắt cô lướt nhanh, nhìn những vật xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Anh tiến lại gần, giọng trầm thấp: “Em tìm gì thế? Không cần nhớ đâu, em chỉ cần ở đây, với anh.”
Cô muốn hỏi: “Nhưng… tại sao anh lại biết tất cả về tôi?” Nhưng giọng nói bị nghẹn lại trong cổ họng. Câu hỏi chưa kịp bật ra, anh đã nắm tay cô, kéo nhẹ vào lòng. Mùi hương nam tính của anh tràn ngập, khiến cô vừa muốn đẩy ra vừa không thể rời xa.
Về đến phòng, anh để cô ngồi trên ghế, rồi cúi xuống, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô. “Em đã quen với anh rồi, đúng không? Chỉ cần ở bên anh, mọi thứ sẽ dễ dàng.”
Cô im lặng, cảm giác vừa muốn đồng ý, vừa muốn chạy trốn. Anh thì thầm gần tai cô: “Em không cần nhớ quá khứ. Tất cả những gì em cần là hiện tại… và anh.”
Những lời ấy như một mũi kim nhọn chích thẳng vào tâm trí cô. Cô biết một phần nào đó trong cô đang bị thao túng, nhưng một phần khác lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Cảm giác vừa sợ vừa mê khiến cô không thể phân biệt rạch ròi giữa yêu và sợ, giữa thật và giả.
Đêm đến, anh kéo cô ngồi gần bên giường. Ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng đôi môi lại lộ nét dịu dàng khó giải thích. Anh thì thầm: “Ngủ ngon nhé, búp bê của anh. Anh sẽ luôn ở đây, bên em.”
Cô nhắm mắt, cảm giác tim đập rộn ràng. Trong giấc mơ, cô thấy mình lạc trong một căn phòng tối, chỉ có bóng dáng anh đứng đó. Dù giấc mơ mơ hồ, giọng nói anh vang lên: “Em sẽ không thể rời xa anh.”
Khi tỉnh dậy, cô nhận ra rằng ký ức của cô vẫn còn mờ nhạt, nhưng cảm giác bị chiếm hữu thì đã trở thành một phần không thể tách rời. Cô vừa ghét vừa mê anh, vừa muốn chạy trốn vừa muốn ở lại.
Cô tự hỏi bản thân: “Tại sao tôi lại tin anh? Tại sao tôi lại cần anh đến thế?” Nhưng câu trả lời cô biết rõ: cô không còn là người tự do nữa. Cô đã là búp bê trong tay anh, và trò chơi tinh vi mà anh dựng lên đã bắt đầu chiếm trọn tâm trí cô.