Buổi sáng hôm sau, Minh Thư bước vào tòa nhà H&K với bước chân vững vàng, dù trong lòng vẫn có chút gì đó lạ lẫm.
Tòa nhà cao chọc trời, kính phản chiếu ánh nắng sớm, lạnh và sắc như chính con người Trần Duy Phong.
Thư ký riêng của anh – một cô gái tóc búi gọn, trang phục chuẩn mực – mỉm cười đón cô:
“Giám đốc Minh, Tổng giám đốc đã chờ sẵn. Mời cô vào.”
Cô gật đầu nhẹ, bước vào.
Cửa đóng lại sau lưng, căn phòng im phăng phắc. Ánh sáng dịu, mùi cà phê nhẹ lan trong không khí.
Trần Duy Phong đứng bên cửa sổ, áo sơ mi đen, tay cầm ly cà phê, tầm mắt hướng ra thành phố.
“Đúng giờ lắm,” – anh nói, giọng trầm khẽ vang lên, – “Tôi thích người giữ lời.”
“Người làm việc chuyên nghiệp không để người khác chờ.” – Cô đáp, ánh mắt bình thản.
Anh quay lại, ánh nhìn thẳng vào cô.
“Cô có biết vì sao tôi hẹn riêng cô hôm nay không?”
“Có lẽ vì anh muốn xem tôi ‘dám thách thức’ anh đến mức nào?”
Anh mỉm cười, ngồi xuống ghế sofa đối diện bàn làm việc.
“Cũng có thể. Hoặc vì tôi tò mò xem cô có đủ bản lĩnh bước vào bàn thương lượng thật sự.”
Minh Thư ngồi đối diện anh, đặt tập hồ sơ lên bàn.
“Nếu đó là ‘vòng hai’ như anh nói, tôi sẵn sàng.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt khẽ liếc qua đôi tay cô đang mở hồ sơ.
“Tôi muốn cô trình bày lại bản kế hoạch quảng cáo, nhưng không theo quy trình. Không PowerPoint, không con số. Chỉ bằng lời – làm tôi tin.”
Một thử thách bất ngờ.
Minh Thư thoáng sững người, nhưng chỉ vài giây sau, cô bình tĩnh lại. Cô khẽ mỉm cười:
“Anh muốn tôi thuyết phục bằng cảm xúc à?”
“Đúng vậy. Vì cuối cùng, người tiêu dùng không mua sản phẩm – họ mua cảm giác.”
Minh Thư khẽ hít sâu, rồi bắt đầu.
Giọng cô trầm, rõ, nhẹ mà cuốn hút. Cô nói về ý tưởng chiến dịch, cách truyền tải thông điệp, cảm xúc của người xem, cách một câu chuyện nhỏ có thể chạm vào lòng người.
Không bảng số, không dữ liệu, chỉ là câu chuyện được kể bằng ánh mắt và sự tự tin.
Khi cô kết thúc, căn phòng lại im lặng.
Duy Phong tựa lưng vào ghế, mắt không rời cô, môi khẽ cong lên.
“Không tệ. Cô khiến tôi tin, dù tôi không định tin từ đầu.”
Cô đáp nhẹ:
“Vì tôi tin trước rồi.”
Anh khẽ nghiêng đầu:
“Tin vào bản thân?”
“Tin rằng anh sẽ bị thuyết phục.”
Ánh nhìn họ giao nhau, như có dòng điện vô hình chạy qua. Không khí giữa hai người đặc lại – vừa là đối đầu, vừa là lôi cuốn.
Anh đứng dậy, bước đến gần bàn, chống tay lên mép, hơi cúi xuống.
“Minh Thư, cô có nhận ra không… cô đang chơi trò nguy hiểm?”
“Vì dám nói thẳng với anh?”
“Vì dám khiến tôi tò mò.”
Giọng anh trầm thấp, chậm rãi, khiến tim cô khẽ run. Nhưng Minh Thư vẫn giữ ánh nhìn bình thản, môi mím nhẹ:
“Tò mò thì không phải lỗi của tôi.”
“Nhưng hậu quả thì có thể đấy.”
Anh nói, nửa đùa nửa thật, rồi xoay người bước về phía bàn làm việc.
Khoảnh khắc ấy, Minh Thư nhận ra — anh không hề nói cho vui. Anh là kiểu người, một khi đã để tâm, sẽ không bỏ qua.
Cô đứng dậy, chỉnh lại tài liệu.
“Nếu buổi thương lượng hôm nay kết thúc, tôi xin phép rời đi.”
“Cô nghĩ là kết thúc rồi sao?” – anh hỏi, giọng trầm hơn.
Cô khựng lại.
Anh mở ngăn bàn, lấy ra một tệp tài liệu khác, đặt trước mặt cô.
“Dự án thứ hai của H&K. Nếu Vision Media muốn tiếp tục hợp tác, tôi muốn cô đích thân phụ trách.”
Cô nhíu mày:
“Anh muốn kiểm soát tôi?”
Anh mỉm cười:
“Không. Tôi chỉ muốn xem cô có thể giữ bình tĩnh đến đâu khi phải làm việc chung với tôi mỗi ngày.”
Cô đáp nhanh:
“Tôi không cần giữ bình tĩnh. Tôi chỉ cần hoàn thành công việc.”
“Vậy thì tốt.” – Anh nói, ánh mắt nhìn sâu. – “Chúng ta sẽ bắt đầu từ ngày mai.”
Rời khỏi tòa nhà, Minh Thư thở ra một hơi dài.
Gió lạnh thổi qua, cuốn mái tóc cô vờn trước mặt.
Cô không rõ mình vừa giành được cơ hội hay tự đưa mình vào một cuộc chơi nguy hiểm hơn gấp bội.
Trên điện thoại, có tin nhắn đến.
[Tổng giám đốc Trần Duy Phong]:
Tôi không thích hợp tác với người an toàn. Hẹn gặp lại, Giám đốc Minh.
Cô nhìn dòng tin nhắn, khẽ cười.
“Anh ta nghĩ tôi sợ sao?”