mê hoặc anh

Chương 5: Bắt Đầu Va Chạm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tiên làm việc tại trụ sở H&K, Minh Thư bước vào phòng họp với tâm thế của một chiến binh.

Cô không đến đây để làm nhân viên phụ trợ – cô đến để dẫn đầu chiến dịch.

Bên trong, nhóm dự án của H&K đã ngồi chờ. Ánh mắt vài người nhìn cô với vẻ tò mò, thậm chí hoài nghi. Dù cô là đối tác, nhưng việc Tổng giám đốc đích thân chỉ định một người ngoài làm giám sát chính – đủ khiến nội bộ H&K dậy sóng.

Duy Phong xuất hiện ngay sau đó.

Anh mặc sơ mi xanh đậm, tay cầm tài liệu, gương mặt bình thản nhưng khí thế như chiếm trọn không gian.

“Bắt đầu thôi,” – anh nói, giọng trầm mà dứt khoát. – “Dự án lần này cần tốc độ và cảm xúc. Tôi không cần lý thuyết.”

Minh Thư đáp nhẹ:

“Vậy thì tôi sẽ cho anh thấy cảm xúc cũng có thể mang lại hiệu quả.”

Cuộc họp diễn ra gay gắt hơn cô nghĩ. Nhân viên của H&K liên tục đặt câu hỏi, thậm chí phản bác ý tưởng cô đưa ra.

Minh Thư không lùi. Cô trả lời từng câu, sắc sảo, logic, tự tin đến mức khiến cả phòng im lặng.

Khi mọi người rời đi, chỉ còn lại cô và Duy Phong. Anh đứng cạnh bàn, tay khoanh trước ngực, ánh mắt nửa như khen ngợi, nửa như trêu chọc.

“Cô khiến phòng họp của tôi im lặng lần đầu tiên trong mấy tháng qua,” – anh nói, khẽ nhướng mày. – “Nhưng tôi không chắc là họ nể hay sợ cô.”

“Đôi khi hai thứ đó không khác nhau mấy.” – Minh Thư đáp.

Anh khẽ cười. “Cô không định cho người ta cơ hội thở à?”

“Trong công việc, nếu anh chậm một nhịp, người khác sẽ lấy mất vị trí của anh.”

“Vậy với tôi, cô định lấy gì?”

Cô hơi khựng, rồi đáp thản nhiên:

“Dự án.”

Anh cười khẽ, tiến lại gần. “Còn tôi lại nghĩ cô đang cố lấy sự chú ý của tôi.”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng đều:

“Tôi không có nhu cầu đó, Tổng giám đốc.”

“Vậy sao cô cứ khiến tôi để ý?”

Câu nói ấy khiến tim cô khẽ loạn một nhịp, nhưng Minh Thư không để lộ ra ngoài.

“Có lẽ vì anh không quen gặp người không sợ anh.”

Anh im lặng một giây, rồi mỉm cười. “Cô thật sự biết cách khiến tôi thấy… thú vị.”

Cô đáp:

“Tôi đến đây để làm việc, không phải để làm thú vui.”

“Đáng tiếc,” – anh nói nhỏ, ánh mắt sâu hơn, – “vì đôi khi, hai điều đó lại song hành.”

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên đặc quánh.

Ánh sáng phản chiếu từ ô cửa kính, hắt lên gương mặt hai người, khiến ranh giới giữa công việc và cảm xúc trở nên mơ hồ.

Minh Thư bước lùi nửa bước, lấy lại khoảng cách.

“Nếu anh không còn vấn đề gì, tôi xin phép quay lại phòng làm việc.”

“Được thôi,” – anh nói, giọng nhẹ như gió, – “nhưng tôi sẽ xem bản đề xuất mới của cô vào chiều nay. Và nhớ... đừng khiến tôi thất vọng.”

Buổi chiều, khi cô bước vào phòng anh để nộp bản kế hoạch mới, Duy Phong đang họp trực tuyến. Anh ra hiệu cho cô ngồi đợi, rồi tiếp tục nói chuyện bằng tiếng Anh trôi chảy.

Giọng nói ấy – lạnh, trầm, quyền lực – vang đều trong không gian, khiến cô không thể không nhìn anh.

Anh kết thúc cuộc gọi, tháo tai nghe, xoay ghế về phía cô.

“Cô có thường nhìn người khác lâu như thế không, Giám đốc Minh?”

Cô bình tĩnh đáp:

“Chỉ khi họ đang cản trở tiến độ công việc của tôi.”

Anh cười khẽ. “Thẳng thắn như mọi khi. Tốt.”

Anh nhận tài liệu, lật xem từng trang.

Mỗi khi ánh mắt anh dừng lại, cô lại có cảm giác như bị soi thấu. Không chỉ ý tưởng – mà cả tâm lý.

Cuối cùng, anh đặt tập hồ sơ xuống, dựa lưng vào ghế:

“Có hai chỗ tôi không đồng ý. Nhưng tôi sẽ không sửa.”

“Vì sao?” – cô hỏi.

“Vì tôi muốn xem cô tự phát hiện ra.”

Cô nhíu mày:

“Anh đang thử tôi?”

“Không,” – anh đáp, giọng chậm rãi – “Tôi đang huấn luyện cô.”

“Xin lỗi, nhưng tôi không cần người huấn luyện.”

Anh mỉm cười:

“Đó chính là điều khiến tôi muốn thử.”

Tối muộn.

Cả tòa nhà đã tắt đèn, chỉ còn tầng 25 sáng mờ.

Minh Thư vẫn ngồi lại, nhìn bản kế hoạch. Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt mệt mỏi nhưng kiên định.

Điện thoại reo. Một tin nhắn đến.

[Trần Duy Phong]:

Vẫn ở văn phòng à?

Nếu cô còn đang làm, xuống tầng 20. Tôi có thứ này muốn cô xem.

Cô ngập ngừng giây lát, rồi cầm tập tài liệu đi xuống.

Cửa phòng mở ra, anh đang đứng trước mô hình quảng cáo ba chiều, ánh sáng chiếu qua gương mặt anh, nửa sáng nửa tối.

“Đây là ý tưởng tôi nghĩ cô nên tham khảo.” – anh nói, giọng trầm.

Cô bước lại gần. “Anh chuẩn bị cái này từ khi nào?”

“Từ đêm hôm qua.” – Anh đáp, mắt vẫn nhìn lên mô hình. – “Cô đã khiến tôi mất ngủ.”

“Vì công việc?”

“Vì cô.”

Cô sững người, không nói gì. Anh quay sang, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

“Cô biết điều gì khiến một chiến dịch thành công không?”

“Chiến lược.” – Cô đáp.

“Không,” – anh tiến một bước, giọng khẽ hạ thấp – “Là sự hòa hợp.”

Khoảng cách giữa họ chỉ còn một sải tay.

Không khí như ngưng lại.

Giây phút ấy, không còn ranh giới rõ ràng giữa hợp tác và cảm xúc.

Minh Thư lùi lại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

“Tôi nghĩ... hôm nay đến đây thôi, Tổng giám đốc.”

Anh khẽ gật, ánh mắt không rời cô.

“Được. Nhưng nhớ điều tôi nói, Minh Thư. Sự hòa hợp... là thứ tôi luôn tìm kiếm.”

Khi bước ra hành lang, tim cô vẫn đập nhanh lạ thường.

Dưới ánh đèn vàng, cô nhận ra một điều – dù cố tách bạch công việc đến đâu, cô đang dần bị cuốn vào trò chơi mà anh đã khởi xướng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×