mê hoặc anh

Chương 6: Giới Hạn Bị Phá Vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời khuya, tòa nhà H&K chỉ còn ánh đèn hắt ra từ tầng hai mươi lăm.

Minh Thư vẫn ngồi trước màn hình laptop, ánh sáng trắng phản chiếu lên gương mặt mệt mỏi nhưng kiên định. Cốc cà phê nguội từ lâu. Ngoài trời mưa rơi, từng giọt nặng nề đập vào cửa kính như nhịp tim đang dồn dập của cô.

Cửa phòng bật mở.

Giọng nam trầm thấp vang lên:

— Cô vẫn chưa về?

Cô khẽ ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm của Trần Duy Phong. Vẫn là bộ vest đen lịch lãm, cà vạt đã nới lỏng, vài sợi tóc rối vì mưa. Trông anh có vẻ mệt, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như thể mọi thứ trong căn phòng này đều phải chịu sự kiểm soát của anh.

— Tôi cần hoàn thiện bản kế hoạch trước sáng mai, — Minh Thư đáp, giọng bình thản nhưng hơi khàn.

— Cô đang tự ép mình.

— Vì công việc. Tôi không muốn để anh có lý do loại Vision khỏi dự án.

Duy Phong khẽ nhếch môi, bước lại gần bàn, mỗi bước chân đều khiến không khí thêm nặng. Anh cúi xuống, tay chống lên mặt bàn, ánh mắt khóa chặt lấy cô.

— Cô nghĩ tôi đang tìm lý do để loại cô ra sao?

Minh Thư siết chặt bút, ngẩng lên đối diện anh.

— Anh là người như vậy, Tổng giám đốc Trần.

— Còn cô, Giám đốc Minh, nghĩ mình có thể đối đầu được với tôi?

Cô không đáp. Trong vài giây im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng thở gấp của cả hai. Ánh mắt Duy Phong lướt qua khuôn mặt cô, dừng lại nơi bờ môi mím chặt. Có thứ gì đó giữa họ đang căng như sợi dây sắp đứt — không còn là công việc, mà là cảm xúc dồn nén quá lâu.

Anh khẽ nói, giọng trầm thấp:

— Tôi không thích nhìn nhân viên của mình làm việc đến kiệt sức.

Cô cười khẽ, lạnh lùng:

— Vậy anh định làm gì, sa thải tôi?

— Không, — anh đáp, bước thêm một bước, đứng sát bên cô, — tôi muốn cô nghỉ ngơi. Ngay bây giờ.

Minh Thư ngẩng lên, định phản ứng, nhưng khoảng cách giữa hai người đã quá gần. Cô có thể nghe rõ hơi thở anh, cảm nhận mùi nước hoa dịu, và hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra khiến lòng cô bối rối.

— Tổng giám đốc, — cô nói khẽ, — anh đang vượt giới hạn rồi đấy.

— Giới hạn là thứ con người tự đặt ra thôi, Minh Thư.

Anh nói, giọng khàn khàn, đôi mắt nhìn thẳng vào cô như muốn xuyên thấu. Không khí trong phòng đặc quánh lại. Giây phút đó, cô không biết nên giận, hay nên tránh. Nhưng điều duy nhất cô cảm nhận được là tim mình đang đập loạn.

— Tôi không muốn trở thành công cụ trong bất kỳ trò quyền lực nào, — cô nói, hơi run nhưng vẫn kiên định.

— Và tôi không có ý định biến cô thành như vậy, — anh đáp, lùi lại nửa bước, mắt nhìn sâu. — Tôi chỉ... muốn cô nhớ rằng, đôi khi không cần gồng lên mới là mạnh mẽ.

Khoảnh khắc đó, giọng anh không còn là ra lệnh, mà như một lời nhắc, nhẹ nhàng nhưng khiến cô không thể rời mắt.

Minh Thư im lặng, bàn tay vô thức nắm chặt mép bàn.

Cô không biết phải nói gì. Sự mệt mỏi, áp lực, cùng cảm xúc phức tạp khiến cô thấy mình đang đứng giữa ranh giới mong manh – chỉ cần một bước nữa thôi, mọi thứ sẽ không còn quay lại được.

— Cô về đi, — Duy Phong nói, giọng đã trở lại bình tĩnh. — Tôi sẽ gửi cho cô phần dữ liệu còn thiếu sáng mai.

Cô thu dọn laptop, đi lướt qua anh. Nhưng khi bàn tay chạm nhẹ vào cánh cửa, giọng anh lại vang lên phía sau:

— Minh Thư.

Cô dừng lại.

— Anh lại muốn cảnh cáo tôi điều gì sao?

Anh đáp chậm rãi, trầm ấm:

— Tôi chỉ muốn nhắc... đừng làm tổn thương bản thân chỉ vì cố chứng minh với người khác rằng mình đủ mạnh.

Cánh cửa khép lại.

Minh Thư đứng trong thang máy, nhìn bóng mình phản chiếu trong gương. Trái tim vẫn chưa yên. Cô không biết vừa rồi là cảnh cáo, hay quan tâm.

Nhưng cô biết, kể từ đêm nay — giới hạn giữa họ đã không còn rõ ràng nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×