minh phi và huyết ấn

Chương 3: Quỷ Vương Hạ Dạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng chuông trong Minh giới vang lên vào giờ Tý, như những đợt sóng vọng từ lòng đất.

Mỗi tiếng ngân dài, xuyên qua sương, xuyên qua tim, khiến linh hồn chao đảo.

Lâm Dao ngồi bên gương nước trong Điện Linh Tảo, đôi mắt trống rỗng nhìn vào phản chiếu.

Trong gương, khuôn mặt nàng mờ đi, rồi biến thành một người khác — một nữ nhân mặc áo tang trắng, trên trán mang dấu trăng đỏ, ánh mắt buồn sâu thẳm.

Giọng nói trong gương cất lên, như từ đáy giếng vọng lại:

“Ngươi vẫn chưa nhớ sao? Hắn từng là của ngươi. Và chính ngươi đã kết thúc hắn.”

Lâm Dao lùi lại, ngực thắt lại như có ai bóp nghẹt.

“Ngươi là ai?”

Gương nứt ra thành hàng trăm mảnh, mỗi mảnh đều phản chiếu một nụ cười giống hệt nàng.

Rồi tất cả tan biến như chưa từng tồn tại.

Ngoài cửa, Quỷ Vương Hạ Dạ đứng đó từ lâu.

Hắn lặng nhìn qua tấm rèm khói, thấy Lâm Dao đang run rẩy. Một thoáng ánh sáng yếu ớt lóe trong mắt hắn — thứ cảm xúc mà ngay cả bản thân cũng không thể gọi tên.

Một giọng nói vang trong đầu hắn, giọng của Tư Hành, tả hộ pháp của Minh giới:

“Bệ hạ, phong ấn phía Bắc có dao động. Nếu Minh Phi không ổn định, kết giới sẽ rạn. Ngài định làm gì với linh hồn đó?”

Hạ Dạ không đáp ngay.

Ánh mắt hắn vẫn dán vào bóng dáng nhỏ bé kia.

“Giữ nàng lại.” – cuối cùng, hắn nói, giọng trầm như sấm. “Nếu cần, hãy để nàng nhớ. Ta muốn biết, linh hồn ấy rốt cuộc là ai.”

Khi Hạ Dạ bước vào điện, sương tím tản ra như cúi đầu trước quyền lực.

Lâm Dao giật mình, đứng dậy.

“Ngươi đến làm gì?”

Hắn dừng lại cách nàng vài bước, ánh sáng từ mắt hắn phản chiếu trong mặt hồ.

“Ngươi vừa gọi tên một linh hồn cũ. Ta đến xem ngươi có bị nó nhập không.”

“Ta chẳng gọi ai cả!” – nàng phản bác, giọng run. “Ta chỉ thấy… một người giống ta. Trong gương. Nàng nói ta đã giết ngươi.”

Ánh mắt Hạ Dạ khẽ tối lại, một thoáng nứt gãy trong vẻ bình thản.

“Ngươi không nên tin vào gương trong Minh giới. Nó phản chiếu ký ức, không phải sự thật.”

“Vậy ký ức ấy là của ai? Của ta, hay của ngươi?” – Lâm Dao hỏi, nhìn thẳng vào hắn.

Không khí trong điện lạnh hơn hẳn. Hạ Dạ tiến đến gần, mỗi bước đều khiến sương tan ra, mặt đất rung nhẹ.

Khi chỉ còn cách nàng một cánh tay, hắn khẽ nâng cằm nàng lên, ngón tay lạnh như băng chạm vào da.

“Ngươi muốn biết sao? Ký ức ấy là của Minh Phi đầu tiên – người từng phản bội ta, khiến Minh giới suýt diệt vong.”

“Phản bội? Vì sao nàng phản bội?”

“Bởi vì nàng yêu ta.”

Giọng hắn trầm khàn, như lời nguyền.

“Và vì yêu, nàng giết ta.”

Lâm Dao cảm thấy tim mình chao đảo. Câu nói ấy như lưỡi dao chạm vào sợi dây vô hình trong lòng, khiến cả người run lên không kiểm soát được.

“Ngươi nói dối…”

“Ta chưa từng nói dối ai.”

Hắn buông tay. Ánh mắt nhìn nàng không còn là lạnh lùng của một Quỷ Vương, mà là nỗi đau sâu như vực.

“Ngươi nghĩ vì sao ta giữ ngươi lại, không để linh hồn tan biến? Bởi ta muốn biết, liệu lần này, ngươi có giết ta thêm một lần nữa không.”

Câu nói ấy cứ vang mãi trong đầu Lâm Dao suốt đêm.

Nàng không ngủ, chỉ nhìn bầu trời đen đặc bên ngoài khung cửa. Ở nơi đó, từng đốm sáng như linh hồn lang thang, tụ lại rồi tan ra.

Âm giới không có ngày, không có đêm, chỉ có bóng tối nối liền vĩnh viễn.

Nàng nhớ những điều vụn vỡ: tiếng chuông chùa, tay ai đó lạnh buốt nắm lấy mình, và lời thì thầm trong cơn mưa đỏ — “Nếu kiếp sau gặp lại, đừng gọi ta bằng cái tên ấy nữa.”

Ngày thứ hai ở Minh giới, Hạ Dạ sai Tư Hành đưa nàng đến Điện Linh Giới, nơi giữ phong ấn giữa Nhân và Minh.

Cánh cửa cao bằng núi, khắc đầy chú ấn cổ. Giữa tâm cửa là một phong ấn máu đỏ, đang chập chờn ánh sáng yếu ớt.

“Đây là kết giới giữ ranh giữa hai giới.” – Tư Hành nói, ánh mắt nghiêm nghị. “Nếu ngươi động tâm, phong ấn sẽ phản ứng. Cẩn thận lời nói và suy nghĩ.”

“Động tâm?” – nàng khẽ nhíu mày.

“Đúng. Minh Phi là mấu chốt. Mỗi khi linh hồn ngươi dao động, phong ấn rung theo. Thế nên, Quỷ Vương cấm ngươi… yêu bất cứ ai.”

Lâm Dao im lặng rất lâu. “Kể cả hắn?”

Tư Hành nhìn nàng, rồi tránh ánh mắt. “Đặc biệt là hắn.”

Đêm đó, khi Lâm Dao trở về, nàng thấy cửa điện hé mở.

Bên trong, Hạ Dạ đang ngồi một mình. Ánh lửa tím soi nửa gương mặt hắn, lạnh và đẹp như tượng tạc.

Trên bàn là một trường đao gãy, lưỡi rạn nứt, khắc ký tự trăng.

“Đây là gì?” – nàng hỏi.

Hắn không nhìn lên. “Vật duy nhất còn lại sau khi nàng giết ta.”

Lâm Dao khựng lại. “Nàng là ta?”

Hạ Dạ nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm. “Ta không biết. Nhưng khi ta nhìn ngươi, ta thấy lại ánh mắt ấy.”

Nàng tiến lại gần, nhìn kỹ thanh đao. Từ lưỡi gãy, ánh sáng đỏ rỉ ra, như máu đang chảy. Trong nhịp tim hỗn loạn, nàng bỗng thấy hình ảnh:

— Một chiến trường ngập lửa.

— Một người đàn ông quỳ gối, ngực đâm xuyên bởi chính thanh đao này.

— Và một nữ nhân mặc áo trắng, tay run, nước mắt rơi… là nàng.

Lâm Dao hét lên, ôm đầu. “Không… không thể nào!”

Hạ Dạ bước tới, giữ chặt vai nàng. “Thấy rồi sao?”

“Ta… ta giết ngươi ư?”

“Có lẽ. Hoặc là ta để ngươi giết.” – hắn nói, giọng lặng. “Ngươi nghĩ vì sao phong ấn này tồn tại? Vì tội lỗi ấy đã khóa cả hai ta trong một vòng lặp vô tận.”

Lâm Dao ngẩng lên, ánh mắt rực sáng.

“Vậy nếu ta phá phong ấn này thì sao?”

Hạ Dạ nhìn nàng, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt đỏ của hắn.

“Thì Minh giới và nhân gian sụp đổ. Tất cả sẽ quay lại hỗn loạn ban đầu. Ngươi muốn thế sao?”

“Ta chỉ muốn thoát khỏi nơi này!” – nàng bật khóc, giọng nghẹn. “Ta không thuộc về bóng tối của ngươi!”

Hắn siết chặt vai nàng hơn. “Ngươi nghĩ ta muốn ngươi ở đây sao? Mỗi lần nhìn ngươi, ta nhớ lại nỗi đau mà ngươi gây ra. Nhưng ta cũng không thể buông. Bởi chỉ có ngươi… khiến ta cảm thấy mình còn sống.”

Nàng sững sờ.

“Ngươi gọi ta là Minh Phi…” – nàng thì thầm. “Nhưng trong mắt ngươi, ta chỉ là cái bóng của kẻ đã chết.”

“Không.” – Hạ Dạ nói khẽ, bàn tay vuốt qua má nàng, lạnh mà run. “Ngươi không phải bóng. Ngươi là sự tiếp nối.”

Gió ngoài điện nổi lên, từng cánh Bỉ Ngạn bay vào, xoay quanh họ như vòng xoáy máu.

Trên cao, bầu trời rạn nứt. Một luồng ánh sáng trắng từ phương Bắc rọi xuống.

Tư Hành lao vào, quỳ xuống:

“Bệ hạ! Phong ấn Bắc Giới đang rạn nứt! Kết giới đang phản ứng với linh hồn Minh Phi!”

Hạ Dạ buông tay khỏi Lâm Dao, mắt lóe lên ánh đỏ dữ dội. “Phong ấn đã cảm nhận cảm xúc của nàng.”

“Cảm xúc?” – nàng thở dốc.

“Ngươi đã khóc vì ta.” – hắn nói. “Và chỉ thế thôi… cũng đủ khiến ranh giới lung lay.”

“Ta…”

“Ngươi phải học cách vô cảm, Minh Phi.” – hắn nói, giọng lạnh trở lại. “Nếu không, ngươi sẽ hủy diệt cả hai giới.”

Lâm Dao nhìn hắn thật lâu, đôi mắt dần khô đi.

“Vô cảm như ngươi sao?”

“Đúng.”

“Thật đáng thương.” – nàng đáp khẽ, xoay người bước ra khỏi điện.

Sau lưng nàng, Hạ Dạ khẽ nhắm mắt.

Một giọt máu đen từ khóe môi rơi xuống bàn tay, hòa vào lưỡi đao gãy, khiến nó sáng bừng.

Trên bầu trời, chuông Minh Giới vang lên lần nữa, báo hiệu lần dao động đầu tiên của phong ấn.

Linh hồn các quỷ tướng run rẩy.

Còn Quỷ Vương, giữa biển sương, chỉ lặng nhìn về phương điện Linh Tảo, nơi nàng vừa rời đi — đôi môi khẽ gọi một cái tên đã bị cấm hàng ngàn năm:

“...Dao.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×