minh phi và huyết ấn

Chương 4: Ký Ức Máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong Minh giới, không có ban mai.

Chỉ có ánh sáng tím le lói như vết thương chưa khép.

Lâm Dao ngồi một mình bên hồ Linh Quang.

Mặt nước phẳng lặng, phản chiếu bầu trời không sao, và bóng nàng mờ nhòe như linh hồn chưa kịp định hình.

Kể từ đêm phong ấn rạn, nàng không gặp lại Hạ Dạ.

Tư Hành bảo Quỷ Vương đang “nhập định”, giữ cân bằng cho hai giới. Nhưng nàng biết — hắn đang tránh nàng.

Bởi lẽ, trong mắt hắn, nàng là nguyên nhân của mọi hỗn loạn.

Gió khẽ lướt qua mặt hồ. Trong làn hơi nước dày đặc, bóng người mặc áo trắng hiện ra.

Nàng giống hệt Lâm Dao, chỉ khác một điều: trán nàng ta có dấu nguyệt đỏ, tỏa sáng mờ mờ như máu tươi.

Giọng nói ấy vang lên, như tiếng vọng từ đáy giếng xưa:

“Ngươi vẫn không nhớ sao?”

“Ngươi là ai?” – Lâm Dao hỏi, giọng run.

“Là ngươi.”

Người kia bước lại gần, đôi mắt nhuốm u buồn.

“Ta là phần ký ức bị ngươi phong ấn. Kiếp này, ngươi được tái sinh dưới hình hài mới, nhưng tội lỗi thì không biến mất.”

“Tội lỗi gì?”

“Ngươi giết hắn — Hạ Dạ, Quỷ Vương đầu tiên, người từng cứu cả nhân gian khỏi sự hủy diệt của Thần Giới Cũ.”

“Không thể nào!” – Lâm Dao lùi lại, tim đập dồn. “Ta chỉ là một tế phẩm… ta chưa từng biết hắn trước đó!”

Người kia khẽ cười.

“Tế phẩm… chỉ là cái vỏ. Linh hồn ngươi vẫn là ta, Minh Phi đầu tiên của Minh giới. Chúng ta từng đứng cùng nhau trong chiến loạn ngàn năm, từng hứa nếu một trong hai phản bội, người còn lại sẽ dùng máu phong ấn linh hồn kia.”

“Vì sao ta lại giết hắn?”

“Bởi vì ngươi yêu hắn.”

Câu nói ấy như nhát dao xuyên qua tim.

Lâm Dao ngồi phịch xuống, hai tay ôm đầu. Hàng ngàn hình ảnh vỡ vụn tràn vào tâm trí:

Lửa đỏ thiêu đốt bầu trời.

Tiếng khóc của vạn linh hồn.

Và người đàn ông khoác áo đen, ánh mắt đỏ rực nhìn nàng, giọng run:

“Nếu ngươi giết ta, kết giới sẽ được dựng lại. Nhưng ngươi sẽ mất ta mãi mãi.”

“Ta biết.”

“Vậy ngươi vẫn chọn sao?”

“Vì nếu không, thế giới này sẽ sụp đổ.”

Rồi thanh đao đâm xuyên qua ngực hắn. Máu đen tràn ra như sương mù, bao lấy nàng.

Nàng gào khóc, còn hắn — chỉ mỉm cười, bàn tay lạnh khẽ lau nước mắt nàng.

“Ngươi sẽ quên ta, Dao.”

“Ta không muốn quên!”

“Ta biết. Nhưng ngươi sẽ.”

Cảnh tượng biến mất, chỉ còn tiếng tim đập và hơi lạnh phủ khắp cơ thể.

“Đó là ký ức của ta… hay là lời nguyền của ngươi?” – Lâm Dao thì thào.

Bóng trắng mỉm cười buồn bã:

“Không có khác biệt. Vì chúng ta là một.”

“Khi ngươi nhớ hết, phong ấn sẽ tan, Quỷ Vương sẽ mất đi sức mạnh. Nhưng cũng chỉ khi ấy, ngươi mới biết vì sao tình yêu của ngươi đã hủy diệt cả hai giới.”

Rồi bóng trắng tan biến.

Chỉ còn nàng, run rẩy giữa biển sương, nước mắt rơi vào hồ — hóa thành máu.

Đêm đó, Hạ Dạ xuất hiện sau nhiều ngày.

Không nói lời nào, hắn kéo nàng khỏi hồ, đặt vào trong điện.

“Ngươi vẫn chưa học được cách kiềm chế linh lực sao?” – hắn hỏi, giọng lạnh.

“Ta không cố ý…” – nàng đáp khẽ.

“Ngươi đã làm hồ Linh Quang biến sắc. Mọi linh hồn bên dưới đang khóc.”

Nàng cắn môi, nhìn hắn, rồi hỏi: “Ngươi còn giấu ta điều gì?”

Hạ Dạ dừng lại, ánh mắt sắc như gươm.

“Ngươi đang nghi ngờ ta?”

“Không. Ta chỉ… muốn hiểu vì sao ta lại có ký ức ấy.”

“Ngươi đã nhớ rồi sao?”

“Chỉ một phần.” – Lâm Dao ngẩng lên. “Ta thấy mình giết ngươi.”

Không khí trong điện đột ngột trùng xuống.

Ánh sáng tím từ ngọn lửa quanh họ run rẩy, như sợ hãi.

Hạ Dạ nhìn nàng thật lâu, rồi nói nhỏ:

“Vậy thì ngươi cũng biết vì sao ta để ngươi sống.”

“Vì tội lỗi?”

“Không.” – hắn bước đến gần, giọng thấp. “Vì ta vẫn yêu ngươi.”

Lâm Dao sững lại.

“Ngươi từng giết ta một lần, nhưng ta không hận. Ta chỉ hận rằng… ta đã không chết cùng ngươi.”

Bàn tay hắn chạm nhẹ lên má nàng, lạnh đến mức tim nàng co thắt.

Trong ánh nhìn ấy, không còn vẻ uy nghi của Quỷ Vương, chỉ còn người đàn ông đã chờ đợi ngàn năm giữa bóng tối.

“Ta đã từng nghĩ, nếu phong ấn mở, ta sẽ được tự do. Nhưng ngươi quay lại, ta mới biết… tự do không phải điều ta muốn.”

“Vậy ngươi muốn gì?”

“Muốn được tha thứ.”

“Tha thứ vì điều gì?”

“Vì ta đã để ngươi một mình chết trong ánh sáng.”

Lâm Dao không hiểu. “Ánh sáng?”

Hạ Dạ khẽ mỉm cười. “Ngày ngươi phong ấn ta, ngươi dùng linh hồn mình làm ngọc minh, lấy máu làm ấn. Ánh sáng ấy là thứ duy nhất có thể tiêu diệt Quỷ Vương. Nhưng ngươi không biết rằng, khi ngươi chết, ta cũng chết theo.”

“Vậy sao ngươi vẫn ở đây?”

“Vì ta không thể đi.” – hắn đáp, giọng khàn. “Một nửa linh hồn ta bị buộc trong phong ấn, nửa còn lại hóa thành Quỷ Vương. Ta tồn tại nhờ nỗi nhớ của ngươi.”

Lâm Dao ngồi phịch xuống, toàn thân run rẩy. “Nếu ta nhớ hết… phong ấn sẽ mất?”

“Đúng.”

“Và ngươi?”

“Ta sẽ tan biến.”

Không khí đông đặc lại, nặng như sương máu.

Lâm Dao ngẩng lên, ánh mắt tràn lệ. “Tại sao ngươi vẫn muốn ta nhớ?”

“Vì đó là sự thật.” – Hạ Dạ khẽ nói. “Ngươi xứng đáng được biết tất cả, dù điều đó khiến ta biến mất.”

“Ngươi điên rồi!” – nàng bật khóc. “Ngươi cứu ta để ta giết ngươi thêm lần nữa sao?”

“Có lẽ đó là cách duy nhất để kết thúc.”

Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển.

Một luồng khí lạnh tràn vào từ phía Bắc. Sương đen dâng cao, hàng ngàn linh hồn gào khóc.

Tư Hành xông vào, hét lên:

“Bệ hạ! Phong ấn Bắc Giới sắp nứt toác! Một thế lực khác đang can thiệp!”

Hạ Dạ siết chặt tay Lâm Dao, mắt lóe lên ánh đỏ:

“Không thể nào… ai dám chạm vào kết giới?”

“Là Thần Giới Cũ, thưa bệ hạ!”

Tên ấy khiến tất cả sương quanh họ bốc cháy.

Lâm Dao cảm thấy tim mình đau nhói. Một hình ảnh khác hiện lên trong đầu — chiến trường xưa, nơi Hạ Dạ từng đứng chắn trước hàng vạn thần binh để bảo vệ nàng.

“Nếu ta chết, ngươi hãy phong ấn ta.”

“Ta thà chết cùng ngươi!”

“Không. Nếu cả hai cùng chết, ai giữ lấy thế giới này?”

Lời thề ấy, nàng đã giữ.

Và vì giữ, nàng giết hắn.

Giờ đây, khi thế giới một lần nữa lung lay, định mệnh lại lặp lại.

Hạ Dạ nhìn nàng, giọng trầm khàn:

“Phong ấn sẽ chỉ mở khi ngươi nhớ hết. Nhưng nếu ngươi không nhớ, thần giới sẽ phá ranh giới này trước.”

“Vậy ta phải làm gì?”

“Hoặc để ta tan biến… hoặc để cả hai giới sụp đổ.”

Lâm Dao nghẹn giọng. “Không có con đường thứ ba sao?”

Hạ Dạ nhìn nàng thật sâu. “Nếu có, chỉ ngươi mới tìm thấy.”

Bên ngoài, chuông Minh Giới vang lên lần thứ hai.

Ánh sáng đỏ chiếu rọi cả bầu trời. Những bông Bỉ Ngạn nở rộ, từng cánh rơi như mưa máu.

Lâm Dao đứng giữa điện, nhìn lên trăng máu.

Nước mắt hòa cùng máu trên môi, nàng khẽ nói:

“Kiếp trước ta giết ngươi… kiếp này, ta sẽ cứu ngươi.”

Hạ Dạ khẽ cười, trong nụ cười có nỗi bi thương ngàn năm:

“Ngươi nói câu ấy rồi.”

Nàng sững lại.

“Trước khi đâm ta, ngươi cũng nói: ‘Nếu có kiếp sau, ta sẽ cứu chàng.’”

Gió cuốn qua, thổi tan ngọn lửa tím.

Cả Minh giới rung chuyển, như thở dài.

Trong khoảnh khắc ấy, giữa máu và bóng tối, linh hồn hai người lại cộng hưởng.

Một luồng sáng trắng bùng lên từ tim Lâm Dao, bao trùm cả điện.

Phong ấn Bắc Giới ngừng rung.

Nhưng ở nơi xa hơn, trong vực sâu Hoàng Tuyền, một giọng nói khác, già nua và độc địa, bật cười:

“Lại một lần nữa… tình yêu sẽ giết cả hai.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×