minh phi và huyết ấn

Chương 5: Khế Ước Huyết Ấn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ Dạ bước đến gần, mỗi bước chân của hắn như khiến không gian xung quanh run rẩy. Bóng tối vờn quanh y phục đen tuyền, vạt áo hắn dài chạm nền, lặng lẽ cuốn theo hơi lạnh của Minh giới.

Lâm Dao cảm thấy máu trong người dường như ngừng chảy. Trái tim cô đập mạnh từng hồi, như thể đang đập trong lòng một con thú ngủ say. Nỗi sợ bị xé toạc bởi một loại cảm giác lạ lẫm — vừa run rẩy, vừa bị cuốn hút.

“Ngươi… là ai?” — Giọng cô khàn khàn, yếu ớt vang lên giữa điện tối.

Một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi hắn. “Là kẻ mà máu của ngươi đã gọi đến.”

Hạ Dạ cúi người, ngón tay lạnh như băng nâng cằm cô lên. Lâm Dao muốn né tránh, nhưng cả cơ thể lại như bị khóa cứng trong luồng khí vô hình.

“Minh Phi… không cần phải hỏi nữa.” Hắn nói khẽ, giọng nói như lướt qua linh hồn. “Từ hôm nay, sinh mệnh của ngươi thuộc về ta.”

Hắn đưa tay, chạm nhẹ lên cổ cô. Một luồng hàn khí tràn vào da thịt. Ngay lập tức, trên làn da trắng hiện lên một dấu ấn màu đỏ đậm — hình hoa văn trăng lưỡi liềm, xoắn quanh như đang rỉ máu.

Lâm Dao hét lên, cảm giác đau đớn xé rách cơ thể. Máu trong mạch cô sôi sục, ánh sáng đỏ tràn ra từ tim, kết nối cùng dấu ấn trên tay Hạ Dạ.

Một luồng năng lượng khủng khiếp bùng nổ. Tất cả nến trong đại điện đồng loạt tắt ngúm. Chỉ còn lại ánh sáng ma trơi lơ lửng quanh họ, nhảy múa trong bóng tối.

Hạ Dạ nhìn cô, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa mang nét gì đó không thể diễn tả — như thương hại, như ham muốn, như xiềng xích.

“Đau không?”

“Ngươi… làm gì ta…” — Lâm Dao thở gấp, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

“Khế ước huyết ấn.” — Hắn nói, giọng như gió thổi qua vực sâu. “Từ nay ngươi không thể rời khỏi ta, cũng không thể chết nếu ta chưa cho phép. Ngươi là của ta, Lâm Dao.”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt run rẩy phản chiếu đôi mắt đỏ rực kia.

“Ta không muốn… ta không phải của ai cả!”

Hạ Dạ im lặng nhìn cô hồi lâu, rồi bỗng bật cười. Tiếng cười hắn không vang lớn, chỉ như khói tan giữa gió đêm, nhưng khiến tim người nghe lạnh buốt.

“Ngươi nói giống nàng ấy quá…”

Câu nói đó khiến Lâm Dao khựng lại. “Nàng… là ai?”

Hắn không đáp. Thay vào đó, hắn vươn tay, chạm nhẹ vào trán cô. Một luồng ánh sáng xanh lóe lên — hình ảnh quá khứ xa xăm hiện ra chớp nhoáng: một người con gái mặc áo trắng, đang cười giữa biển máu, tay cầm đoản kiếm đâm thẳng vào tim hắn.

“Ngươi… giết ta một lần.” — Hắn thì thầm. “Nay trời buộc ngươi quay lại… để hoàn khế ước.”

Lâm Dao nghẹn lời. Trái tim cô thắt lại, một cảm giác quen thuộc, đau nhói tận sâu trong hồn. Cô không hiểu vì sao, nhưng nước mắt lại rơi.

“Ta không nhớ gì cả…” — cô nói, run run.

“Rồi sẽ nhớ.” — Hạ Dạ lùi lại, đôi mắt đỏ thẫm thu lại ánh sáng. “Đêm mai, khi trăng tròn, ta sẽ dạy ngươi cách thở trong bóng tối.”

Nói xong, hắn biến mất trong làn khói đen, để lại cô quỵ xuống sàn lạnh. Máu vẫn rỉ ra từ dấu ấn trên cổ tay, ánh đỏ mờ nhạt như lửa sắp tàn.

Lâm Dao ngẩng đầu nhìn lên. Nơi mái vòm cao kia, một khe sáng nhỏ chiếu xuống — ánh trăng đang bị mây che phủ, như đôi mắt đang dõi theo cô từ xa.

Cô khẽ thì thầm, giọng lạc đi giữa hư không:

“Ta… là ai trong kiếp này?”

Gió thổi qua, dải lụa đen trên điện Minh Vương tung bay, nghe như tiếng cười lạnh của số phận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×