Chương 180. Đau lòng
Đối với sự chất vấn của Thư Diệp, Bang chủ cũng không tỏ ra tức giận gì, giọng nói cũng không có một chút gì thay đổi, “Ta cảm thấy hổ thẹn với con nên cũng không hi vọng xa vời rằng con có thể tha thứ cho ta. Nhưng có một việc ta muốn cho con biết”, Bang chủ nhìn về phía Quý Vân Húc sau đó giọng nói của ông lại vang lên:
“Con và hắn mãi mãi không thể ở bên nhau, đừng tự đẩy mình vào hố sâu tuyệt vọng. Hãy làm tốt chuyện của mình, nếu con vẫn cứ muốn khăng khăng không nghe lời thì đừng trách ta không khách sáo với hắn”, ánh mắt Bang chủ vẫn không rời khỏi gương mặt Quý Vân Húc, giọng nói bình tĩnh khi nãy thì bây giờ lại bao hàm sự oán hận. Ý ông muốn nói với Thư Diệ, nếu cô vẫn cứ không nghe lời của ông thì ông sẽ dùng mọi thủ đoạn đối phó với hắn.
“Ông cho rằng sau khi biết chân tướng sự thật, tôi còn nghe lệnh của ông nữa sao? Hơn nữa, tôi còn sống một ngày, tôi sẽ không để ông đụng vào Quý Vân Húc.”, vẻ mặt của Thư Diệp vô cùng tức giận, mấy năm nay ông ta để mặc cô phải trôi dạt, cuộc sống nương tựa vào người khác, ông ta lấy tư cách gì ra mà yêu cầu cô phải nghe mệnh lệnh của ông ta.
Tuy không nhìn thấy nét mặt Bang chủ nhưng có thể chắc chắn được ông ta đang rất bực tức, không muốn nói thêm gì với Thư Diệp, ông đi thẳng vào phòng mình.
Thư Diệp đứng tại chỗ, khuôn mặt đẫm nước mắt chứng tỏ lòng cô đang đau như bị ai đó xé rách, người cha như vậy so với người xa lạ còn không bằng.
Quý Vân Húc ôm Thư Diệp vào trong lòng mình, có chút đăm chiêu lo lắng, nhưng vẫn dịu dàng an ủi Thư Diệp, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng đang run rẩy vì khóc của cô.
***********************************************
Đợi cho Mộc Vũ vượt qua được thời kì nguy hiểm, Thư Diệp dứt khoát đem theo Tiểu Mặc rời khỏi ‘Hạc Bang’ đến chỗ biệt thự của Quý Vân Húc.
Sau khi dỗ cho Tiểu Mặc đi ngủ, Thư Diệp đi ra phòng khách, kinh ngạc khi thấy vẻ mặt của Quý Vân Húc không bình thường. Toàn thân hắn run run, môi cũng trở nên trắng bệch, trên trán mồ hôi hột từng giọt chảy xuống.
“Anh làm sao vậy?”, Thư Diệp hoảng hốt tới gần Quý Vân Húc, ánh mắt căng thẳng, sắc mặt vô cùng bất an, không phải là lên cơn nghiện đấy chứ?
Bác sĩ chẳng phải đã nói là không có việc gì sao, sẽ không bị nghiện nữa, nhưng bây giờ sao lại trở nên như vậy?
Quý Vân Húc không nói nên lời, thân thể không ngừng run. Lúc đầu vốn là ngồi trên ghế sô pha nhưng giờ lại ngã ngồi xuống đất, hai tay nắm chặt, nhìn chằm chằm phía trước, “Thư Diệp, đưa cho anh…”, giọng nói run rẩy ý muốn nói với Thư Diệp lấy cho hắn thuốc giảm đau.
Thư Diệp không thể tin được mà hai mắt mở to, không hề sợ hãi mà đến gần Quý Vân Húc, cầm lấy tay hắn, “Chịu đựng một chút, em gọi bác sĩ đến ngay bây giờ”.
Thư Diệp vội vàng gọi bà Trương mời bác sĩ gia đình đến, thấy bộ dạng khó chịu của Quý Vân Húc, lòng Thư Diệp đau như cắt, giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán. Quý Vân Húc lại không thể kiềm chế bản thân được nữa, đẩy mạnh Thư Diệp ra, đem tất cả những vật trên bàn trà hất xuống đất. Hai hàm răng run rẩy va vào nhau có thể nghe được rõ ràng.
Quý Vân Húc ôm lấy ngực, từ dưới đất đứng lên muốn đi ra ngoài, Thư Diệp ngay lập tức đứng lên ngăn cản hắn, “Anh muốn đi đâu?”, cô tuyệt đối không thể để hắn đi ra ngoài, liền ôm lấy Quý Vân Húc.
Lúc này Quý Vân Húc giống như đã đánh mất tâm trí, bất cứ kẻ nào ngăn cản hắn đi ra ngoài tìm ma túy, hắn sẽ không khách sáo với kẻ đó. Dùng toàn bộ sức lực nhấc Thư Diệp lên, hung hăng ném xuống trên sàn nhà cứng rắn lạnh lẽo.
“Thiếu gia…”, bà Trương sợ hãi nhìn Quý Vân Húc, sợ hãi mà gọi tên hắn. Lại nhìn thấy Thư Diệp đang ngã
lăn trên mặt đất, vội vàng chạy lại đỡ cô dậy, “Cô Thư, cô không sao chứ?”.
Thư Diệp lắc đầu, cố nén lại đau đớn trên người mà đứng lên, “Em sẽ không cho anh ra ngoài”, đưa tay ra chắn trước mặt Quý Vân Húc, ánh mắt hiện lên tia đau lòng.
Sắc mặt Quý Vân Húc tối lại, ánh mắt giống như toé ra lửa, khóe miệng càng ngày càng run rẩy, chịu đựng không được lại đẩy Thư Diệp ngã trên mặt đất, bản thân hắn cũng không chịu đựng được nữa mà ngã xuống đất, lăn qua lăn lại.
Thư Diệp ngồi dậy ôm lấy hắn, đề phòng mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất cứa vào người hắn.
“Đi đi…”, Quý Vân Húc gầm lên, sau đó lại gào thét “A…”, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn, vẻ mặt dữ tợn, đưa mu bàn tay của mình lên miệng cắn mạnh. Máu ào ạt từ trong miệng chảy ra khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
“Đừng tổn thương chính mình”, nước mắt Thư Diệp tuôn rơi, cầm lấy cánh tay đang chảy máu không ngừng của hắn, trong lòng tràn ngập đau đớn, tại sao lại bắt hắn chịu cảnh này? Đào Tĩnh Dao, người đàn bà đáng chết đó, cô hận không thể lấy mạng cô ta ngay lập tức.
“Thưa cô, bác sĩ đến rồi”, bà Trương vội vàng dẫn bác sĩ vào.
Thư Diệp giống như bắt được phao cứu sinh, trên mặt dấy lên hi vọng. Thấy bác sĩ đang đến gần, Quý Vân Húc lại vội vã đứng lên, điên cuồng đánh người, không cho ai tới gần.
“Đi đi, đi hết đi!”, kêu gào thảm thiết , đau đớn mà kéo rách quần áo của mình, hai chân dậm mạnh trên sàn nhà. Thư Diệp thấy như vậy, không để ý đến Quý Vân Húc đang phát điên, cố gắng kìm chặt hai tay hắn, không cho hắn làm hại bản thân.
Ánh mắt Quý Vân Húc mờ mịt hoàn toàn không nhìn rõ người trước mặt là ai, quay sang cắn mạnh vào tay Thư Diệp mãi không chịu buông ra. Thư Diệp đau đến mức kêu rên thành tiếng nhưng chỉ cần hắn vượt qua được, bị thương như vậy có là gì.
Chính mắt thấy Quý Vân Húc không thể khống chế như thế, bác sĩ không còn cách nào khác, chỉ có thể tiêm cho hắn một mũi an thần.
Cuối cùng sau khi tiêm cho Quý Vân Húc một mũi an thần, hắn mới thôi làm loạn, ánh mắt cũng từ từ nhắm lại, cả người xụi lơ trong lòng Thư Diệp.
Thư Diệp không để ý đến bàn tay phải của mình đang chảy máu, dùng bàn tay trái của mình nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt hắn, đôi môi hắn cũng nhợt nhạt. Quần áo của hắn đã ướt đẫm, tóc cũng bị mồ hôi thấm ướt mà bết lại, chảy từng giọt. Quý Vân Húc như vậy khiến Thư Diệp đau đến tận xương tủy, thân thể giống như bị xe nghiền nát.