Sau khi rời tu viện cổ, Khải và nhóm Khải tiếp tục tiến sâu vào Tây Tạng, men theo những con đường núi hẹp, nơi băng tuyết đã tan dần, nhường chỗ cho những mảng đất nâu đá lởm chởm. Trên bản đồ, có một ngôi làng nhỏ nằm gần một con sông băng, nhưng khi họ tới gần, cảm giác u ám và lạnh lẽo khiến cả nhóm im lặng.
Ngôi làng xuất hiện trước mắt: những căn nhà gỗ cũ kỹ, mái ngói nghiêng vẹo, nhưng không có một bóng người. Khải bước đi cẩn trọng, mắt dõi theo từng góc nhà. Có điều gì đó không bình thường – không có tiếng động, không tiếng chim hót, chỉ có tiếng gió rít qua các khe đá.
“Có vẻ như… bỏ hoang lâu rồi,” Thảo thì thầm. Nhưng khi bước vào quảng trường làng, họ nhận ra sự thật đáng sợ: mọi người trong làng đều đứng yên, bất động. Thân thể họ cứng đờ như đá, mắt mở trừng trừng, ánh nhìn dường như vẫn còn đầy sợ hãi.
Khải bước tới gần một người đàn ông, sờ vào cánh tay – thật sự, da thịt cứng như đá. Cả nhóm lùi lại, cảm giác lạnh buốt từ cơ thể hóa đá truyền lên da thịt họ. Họ nhìn quanh, nhận ra toàn bộ ngôi làng đã biến thành những pho tượng bất động, như bị đóng băng trong một khoảnh khắc kinh hoàng.
“Nguyên nhân là gì…?” Ly hỏi, giọng run rẩy.
Thình lình, ánh trăng đỏ rực nhô lên từ chân trời – đêm trăng máu. Bầu trời nhuộm màu đỏ thẫm, chiếu xuống những pho tượng, làm bóng chúng dường như sống dậy, ánh mắt như đang quan sát nhóm Khải. Gió núi thổi mạnh hơn, mang theo âm thanh như tiếng thì thầm cổ xưa: lời nguyền, lời cảnh báo, hay là lời mời gọi?
Khải mở bản đồ và so sánh với ký hiệu từ cuộn da tổ tiên. Một đường chấm trên bản đồ trùng khớp với vị trí ngôi làng. Anh hiểu ra: đây không phải tình cờ. Ngôi làng này là một phần của lời nhắc trong hành trình – nơi thử thách lòng can đảm, sự tinh anh và quyết tâm của những người mang dấu ấn.
Nhóm quyết định chia nhau đi khảo sát. Trong lúc di chuyển, Thorne phát hiện một tượng người có bàn tay giơ lên, chỉ về phía một hang đá gần làng. Khi Khải đến gần hang, cảm giác lạnh buốt tăng gấp bội, không chỉ từ khí hậu, mà như chính lời nguyền đang vây quanh họ.
“Đây… có thể là lối đi tiếp theo,” Khải nói, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng trước khi họ kịp tiến vào hang, một cơn gió mạnh thổi qua, những pho tượng trong làng rung lên, đá rơi lộp bộp trên mái ngói, tạo thành âm thanh như tiếng trống chiến. Mọi người dừng lại, tim đập thình thịch.
“Chúng ta không thể dừng lâu,” Khải nói. “Nếu trăng máu còn chiếu, lời nguyền có thể lan rộng.”
Cả nhóm nhanh chóng tiến vào hang đá, ánh sáng đỏ từ trăng máu phản chiếu trên băng đá, tạo ra những bóng hình kỳ quái. Trên vách hang, những ký hiệu cổ giống như lời cảnh báo từ tổ tiên hiện lên mờ ảo, nhắc nhở rằng họ đang đi đúng đường, nhưng cũng đang bước vào vùng hiểm nguy.
Trong hang, Khải cảm nhận luồng năng lượng lạ từ đá núi truyền ra, giống như chính dòng máu trong anh rung lên theo nhịp. Anh chợt nhớ lời lạt ma già: “Mọi cạm bẫy đều thử lòng can đảm và trí tuệ. Bóng đen không chỉ xuất hiện bên ngoài, mà còn trong lòng các người.”
Nhóm Khải bước đi thận trọng, từng bước như dò tìm, tay cầm đèn pin chiếu vào các ký hiệu trên vách đá. Không gian trong hang vừa tĩnh lặng vừa đầy áp lực, khiến ai nấy đều căng thẳng đến tận cùng. Nhưng họ hiểu rằng: nếu dừng lại, lời nguyền sẽ không chỉ dừng ở ngôi làng mà còn có thể lan rộng, cản trở họ trên hành trình tới Mộ của Trời.
Khi họ rời khỏi ngôi làng vào rạng sáng, trăng máu vẫn đỏ rực trên bầu trời, nhưng các pho tượng dường như đã trở lại trạng thái bất động vĩnh viễn. Cảm giác lạnh lẽo vẫn còn đọng lại trong tâm trí từng người. Khải nhìn về phía Tây, nơi núi non dần hiện ra dưới ánh bình minh, anh biết rằng họ vừa trải qua một thử thách khắc nghiệt, nhưng cũng thu được bài học quan trọng: dòng máu và quá khứ không chỉ dẫn lối, mà còn thử thách lòng dũng cảm của họ ở mức cực hạn.
Bước tiếp vào Tây Tạng, nhóm Khải thầm nhủ: hành trình chưa bao giờ dễ dàng, nhưng giờ đây, họ đã hiểu hơn về bóng đen đang theo dõi, về sức mạnh của lời nguyền, và về tầm quan trọng của niềm tin lẫn nhau. Mỗi bước đi, mỗi quyết định đều sẽ định đoạt số phận của họ trên con đường tới Mộ của Trời.