mối quan hệ ràng buộc

Chương 3: Nỗi Đau Sau Cánh Cửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự lạnh nhạt và sự chăm sóc im lặng của Minh tạo nên một sự mâu thuẫn dai dẳng trong lòng Ngọc. Cô cố gắng lấp đầy khoảng trống cảm xúc bằng công việc. Cô biến một căn phòng trống trong biệt thự thành studio, nơi mùi sơn dầu và sự hỗn loạn màu sắc là bức tường bảo vệ cuối cùng của cô.

Một buổi chiều, khi Minh đang ở công ty, Ngọc vô tình làm đổ cà phê lên một chồng hồ sơ cũ của ông nội Minh mà Minh để lại trên bàn làm việc. Cô vội vàng thu dọn, và từ giữa đống giấy tờ, một chiếc USB cũ rơi ra.

Sự tò mò chiến thắng sự cảnh giác. Ngọc cắm USB vào máy tính. Cô nghĩ đó là những tài liệu công việc nhàm chán, nhưng tệp tin hiện lên lại là một bản ghi âm. Tên tệp: "Bàn giao Thỏa thuận Cuối cùng."

Ngọc đeo tai nghe. Giọng nói của ông nội Minh vang lên, yếu ớt và đầy hối lỗi.

"Ta biết ta đã làm điều sai trái, đã hủy hoại công sức của ông ấy. Nhưng ta làm không phải vì lòng tham đơn thuần... mà vì ta đã bị người khác ép buộc, và ta đã chọn làm kẻ xấu để bảo vệ con trai ta khỏi một tai họa lớn hơn..."

Giọng nói nghẹn lại, rồi chuyển sang giọng của một luật sư: "Thỏa thuận này là sự đảm bảo cuối cùng. Tài sản của gia đình Lãnh sẽ được chuyển giao một phần lớn cho gia đình Trần (gia đình Ngọc), và cháu trai ta, Minh, phải chịu trách nhiệm kết hôn với cháu gái của ông Trần (Ngọc) để hợp pháp hóa và bảo vệ di sản còn lại của cả hai bên. Nếu lời hứa này bị phá vỡ, cả hai gia đình sẽ mất trắng."

Ngọc cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô đã luôn nghĩ ông nội Minh là một kẻ tham lam vô liêm sỉ, nhưng sự thật lại phức tạp hơn thế. Ông ta đã phạm sai lầm, nhưng động lực là sự bảo vệ, một hành động sai trái vì mục đích gia đình. Điều này không làm hành động của ông ta bớt tồi tệ đi, nhưng nó khiến nỗi hận thù của Ngọc trở nên lạc lõng và thiếu căn cứ hơn.

Nhưng điều kinh khủng nhất đến ở phần cuối. Giọng của ông nội Minh vang lên, đầy sự hối hận và một lời cảnh báo:

"Và ta đã làm một điều tồi tệ hơn... Ta đã cố tình giấu đi một bằng chứng có thể khiến gia đình Trần mất hết, ngay cả sau khi ta đã chết. Ta giấu nó dưới tên một tài khoản ủy thác... Sống với sự thật đó là sự trừng phạt cuối cùng của ta."

Ngọc rút tai nghe ra, tim cô đập như trống. Cô không chỉ là nạn nhân của sự lừa đảo, mà còn là người bị buộc phải kết hôn để che đậy một bí mật đen tối khác. Cô nhận ra, cuộc hôn nhân này không chỉ là lời hứa danh dự; nó là một vỏ bọc để giữ lại một phần sự thật.

Cô không còn hận gia đình Minh một cách đơn giản nữa. Cô hận lời nói dối và sự sắp đặt đã tước đi sự tự do của cô.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng làm việc mở ra. Minh đứng đó, anh vừa về nhà, trên tay cầm một chiếc áo khoác. Anh thấy chiếc USB trên bàn và đôi mắt thất thần của Ngọc.

Anh hiểu ngay mọi chuyện.

"Em nghe thấy rồi sao," Minh nói, giọng anh không bất ngờ, chỉ có sự mệt mỏi và tuyệt vọng sâu sắc.

Ngọc đứng dậy, tiến lại gần anh, ánh mắt cô rực cháy. Nỗi đau bây giờ đã bị thay thế bằng sự phản bội.

"Anh biết tất cả chuyện này!" Ngọc hét lên, lần đầu tiên cô bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ như vậy trước mặt anh. "Anh biết cuộc hôn nhân này là một vở kịch để che đậy bí mật của ông anh! Tại sao anh không nói với tôi? Tại sao anh để tôi sống trong sự giả dối này?"

Minh không bào chữa. Anh cúi gằm mặt, chấp nhận cơn thịnh nộ của cô.

"Anh không thể nói, Ngọc. Nếu bí mật đó bị lộ ra, em sẽ mất tất cả. Hợp đồng hôn nhân là cách duy nhất để anh giữ lời hứa với ông em... và bảo vệ em khỏi sự thật tàn khốc hơn."

"Tôi không cần sự bảo vệ của anh!" Ngọc hét lên, nước mắt giàn giụa. "Tôi cần sự thật! Anh có biết anh đang bắt tôi làm gì không? Tôi đang phải ngủ dưới một mái nhà với kẻ thù đã hủy hoại cuộc đời tôi, chỉ vì anh muốn giữ lại một cái gì đó của gia đình anh!"

Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đầy sự tổn thương. "Anh không giữ lại cho gia đình anh, Ngọc. Anh đang giữ lại cho em. Và em nói đúng, anh là kẻ thù. Nhưng anh là kẻ thù bị ràng buộc với em bởi một lời thề mà anh không thể phá vỡ."

Ngọc lùi lại, cơ thể cô run rẩy. Cô thấy sự đau khổ của anh, thấy sự giằng xé trong tâm hồn anh. Cô biết anh không nói dối về sự thật đó. Nhưng điều đó càng khiến tình cảnh của họ trở nên bi kịch hơn.

Cô chạy về phòng, đóng sập cánh cửa, để lại Minh một mình giữa căn phòng lạnh lẽo. Nỗi hận thù của Ngọc bùng lên mạnh mẽ. Cô không chỉ hận quá khứ; cô hận sự ràng buộc khiến cô không thể bỏ đi, và cô hận chính bản thân mình vì đã không đủ mạnh mẽ để phá vỡ xiềng xích này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×