mối quan hệ ràng buộc

Chương 4: Sự Chăm Sóc Im Lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc cãi vã dữ dội, mối quan hệ của Minh và Ngọc chìm vào một sự im lặng căng thẳng hơn bao giờ hết. Ngọc tự nhốt mình trong phòng, không ăn uống. Cô cố gắng vẽ, nhưng những nét cọ trở nên nguệch ngoạc, đầy tức giận. Nỗi đau của sự phản bội và gánh nặng của quá khứ đè nặng lên cô, khiến cô kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.

Minh không làm phiền cô. Anh biết cô cần không gian để đối diện với sự thật. Anh vẫn giữ thói quen đi làm sớm và về nhà muộn, nhưng mỗi lần trở về, anh lại đứng trước cửa phòng cô, lắng nghe. Anh nghe thấy tiếng thở dài, tiếng khóc nghẹn ngào, và tiếng đồ vật bị xô đổ.

Một buổi tối, khi Minh trở về, anh nhận thấy căn phòng của Ngọc hoàn toàn yên lặng. Không có tiếng động nào. Linh cảm mách bảo anh điều chẳng lành. Anh gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời. Mặc dù hành động này vi phạm quy tắc riêng tư, anh quyết định bước vào.

Căn phòng ngập trong sự hỗn loạn của màu vẽ và vải bạt. Ngọc nằm co ro trên sàn nhà, mặt tái nhợt, trán nóng ran. Cô đã ngất đi.

Minh hoảng loạn. Anh lập tức bế cô lên giường, cơ thể cô nóng bừng như một ngọn lửa. Anh vội vàng gọi bác sĩ, lấy khăn ấm lau mặt và tay cho cô. Mọi hành động đều dứt khoát và điêu luyện, không có sự lúng túng. Minh, với vẻ ngoài lạnh lùng, lại có một bản năng chăm sóc sâu sắc.

Khi bác sĩ đến, họ kết luận Ngọc bị sốt cao do kiệt sức và căng thẳng. Sau khi tiêm thuốc, Ngọc chìm vào giấc ngủ mê man. Minh không rời đi. Anh ngồi bên giường, thức suốt đêm.

Anh không nói bất kỳ lời bào chữa nào. Anh chỉ đơn giản là ở đó. Anh lặng lẽ pha thuốc, đút từng thìa nước, thay khăn chườm liên tục. Khi cô mê sảng, anh cầm tay cô, để cô tìm thấy một chút bình yên.

Ngọc mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, cô thấy ông nội mình, ông mỉm cười và nói: "Hãy nhìn vào trái tim, không phải vào quá khứ." Sau đó, cô thấy một bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay mình, một người đàn ông mặc vest đen đang cúi xuống chăm sóc cô. Mặc dù khuôn mặt mờ ảo, nhưng hơi ấm đó thật quen thuộc.

Khi Ngọc tỉnh lại, trời đã sáng. Đầu cô vẫn hơi nặng, nhưng cơn sốt đã giảm. Cô nhìn thấy Minh ngồi trên ghế sofa, dựa lưng vào tường và ngủ thiếp đi. Ánh nắng ban mai chiếu vào khuôn mặt anh, làm nổi bật sự mệt mỏi và sự ân cần mà anh đã cố gắng che giấu.

Cô nhận ra chiếc bát súp ở đầu giường đã được Minh chuẩn bị sẵn, cùng với một cốc nước cam. Sợi dây vô hình của sự chăm sóc lại thắt chặt hơn.

Khi Minh thức dậy, anh thấy Ngọc đã ngồi dậy. Anh không nói gì, chỉ rót nước và đưa cho cô.

"Anh... đã làm gì vậy?" Ngọc hỏi, giọng cô yếu ớt.

"Anh chỉ làm điều cần làm," Minh trả lời ngắn gọn, nhưng ánh mắt anh không hề lạnh lùng. "Em ốm, và anh chăm sóc em."

"Tại sao?" Ngọc hỏi, trong lòng cô đầy giằng xé. "Sau tất cả những gì em đã nói, sau tất cả sự hận thù của em..."

"Anh không chăm sóc em vì em hận anh, hay vì em yêu anh," Minh nói, giọng anh trầm và chân thành. "Anh làm điều này vì anh không thể nhìn thấy em đau khổ."

Đó không phải là một lời nói hoa mỹ. Đó là sự thật. Anh không cần sự tha thứ của cô. Anh chỉ cần cô không còn phải chịu đựng thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa. Sự chăm sóc này không phải để chuộc lỗi, mà là bản năng của tình yêu đang dần hình thành trong anh.

Ngọc nhìn anh. Cô muốn đứng lên và bỏ đi, nhưng sức lực không cho phép. Cô nhận ra, cô có thể hận quá khứ, hận sự sắp đặt, nhưng cô không thể hận con người đang ở trước mặt mình.

Minh bước ra ngoài để lấy cháo. Khi cánh cửa đóng lại, Ngọc cảm nhận được một sự thật trần trụi: Cô ghét anh vì những gì anh đại diện, nhưng cô lại cần anh vì những gì anh đang làm cho cô.

Sự hận thù trong lòng cô vẫn còn đó, nhưng nó đã bắt đầu bị pha loãng bởi một cảm xúc lạ lẫm: sự biết ơn và sự thương cảm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×