Sau khi bình phục, Ngọc cảm thấy mình đã thay đổi. Sự giận dữ vẫn còn, nhưng nó không còn là cơn bão tàn phá mà đã trở thành một nỗi đau âm ỉ. Cô biết, cách duy nhất để giải tỏa những cảm xúc phức tạp này là thông qua nghệ thuật. Cô trở về studio của mình, quyết tâm tạo ra một tác phẩm lớn, không chỉ là bức tranh, mà là một bản tuyên ngôn về bi kịch của mình.
Ngọc bắt đầu vẽ bức tranh đặt tên là "Di Sản Của Xiềng Xích."
Nền tranh là một màu xám xịt và nâu đất, tượng trưng cho quá khứ mục nát và tội lỗi. Ở trung tâm, cô vẽ hai bàn tay lớn đang cố gắng nắm lấy nhau, nhưng giữa chúng là một sợi dây xích sắt màu đỏ rỉ sét, thắt chặt cả hai cổ tay. Sợi xích đó là lời hứa, là trách nhiệm, là hợp đồng hôn nhân không lời của họ.
Ngọc dùng những nét cọ mạnh mẽ, giận dữ, cô quăng màu lên vải, tạo ra sự hỗn loạn có chủ đích. Cô không vẽ khuôn mặt; cô vẽ cảm xúc thuần túy—sự giằng xé, nỗi hận thù, và cả sự phụ thuộc vô thức vào hơi ấm của người kia. Mỗi nhát cọ là một lần cô dứt khoát đẩy Minh ra khỏi tâm trí, nhưng đồng thời lại là một lời thú nhận về sự cần thiết của anh trong cuộc đời cô lúc này.
Trong suốt vài tuần, Ngọc sống trong studio. Minh nhận thấy điều này. Anh tôn trọng không gian riêng tư của cô, nhưng anh vẫn duy trì sự chăm sóc vô hình của mình. Anh đặt đồ ăn sáng trước cửa studio cô, luôn là những món dễ tiêu hóa, kèm theo một cốc sữa nóng (thứ cô thường quên uống khi làm việc).
Một buổi tối muộn, Minh đang làm việc trong phòng làm việc. Anh cần một tài liệu cũ mà anh nhớ đã để trong phòng studio, trước khi Ngọc chuyển vào. Anh gõ cửa cẩn thận.
"Ngọc, anh xin lỗi. Anh cần một tập hồ sơ cũ mà anh để lại trong phòng này. Em có thể cho anh vào được không?"
Không có tiếng trả lời. Minh nhẹ nhàng đẩy cửa.
Căn phòng tối, chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn đứng chiếu thẳng vào bức tranh. Minh bước vào, ánh mắt anh ngay lập tức bị hút vào tác phẩm dang dở.
Minh không phải là người của nghệ thuật, nhưng anh là người của logic và sự thật. Anh thấy ngay bức tranh đang nói về điều gì. Anh nhìn thấy hai bàn tay, anh thấy sợi xích đỏ, và anh thấy sự tuyệt vọng kinh khủng đang bao trùm tác phẩm.
Anh không cần một lời giải thích. Anh hiểu. Anh là xiềng xích đó, anh là gánh nặng đó. Anh đã biết nỗi đau của cô lớn, nhưng qua lăng kính nghệ thuật, nó trở nên chân thực và sắc lạnh đến rùng mình.
Minh tiến lại gần hơn. Anh chạm vào khung tranh, cảm nhận được sự khô cứng của lớp sơn dày. Anh nhận ra, sự hận thù của Ngọc không phải là một cơn bốc đồng; nó là một bi kịch sâu sắc, được cô nuôi dưỡng và thể hiện bằng tất cả tâm hồn của một nghệ sĩ.
Anh cảm thấy đau đớn không phải vì bị gọi là xiềng xích, mà vì sự bất lực của mình. Anh không thể làm gì để cắt đứt sợi xích đó. Anh không thể bỏ đi, vì nếu anh đi, Ngọc sẽ mất tất cả. Anh không thể đến gần, vì càng gần, sợi xích càng cứa sâu vào tay cô.
Minh thở dài một tiếng nặng nề. Anh lùi lại, tìm thấy tập hồ sơ.
Ngọc, lúc này đang ngủ thiếp đi trên ghế dài vì kiệt sức, khẽ cựa mình. Minh quay lại nhìn cô. Anh thấy sự mệt mỏi, thấy những vết sơn lấm lem trên má cô, và thấy một nỗi buồn bao trùm.
Trong một khoảnh khắc, anh muốn ôm cô. Nhưng anh lại nhớ lại bức tranh. Anh là xiềng xích.
Anh nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng đắp cho cô, rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, anh liếc nhìn bức tranh một lần cuối, khắc sâu hình ảnh hai cổ tay bị xiềng xích vào tâm trí mình.
Trở về phòng, Minh mở máy tính. Anh không làm việc, mà mở một tệp văn bản mới. Anh bắt đầu viết:
"Tình trạng hiện tại: Đau khổ tột độ, được biểu hiện qua Biểu đồ Màu sắc (chủ đạo là Xám, Đỏ rỉ). Giải pháp: Không thể loại bỏ nguyên nhân (Xiềng Xích) vì điều đó dẫn đến sự sụp đổ lớn hơn. Mục tiêu: Giảm thiểu tác động của xiềng xích. Cần tìm một Phương pháp Tiếp cận Cảm xúc để làm giảm ma sát. Logic thất bại."
Minh nhận ra, sự chăm sóc lặng lẽ của anh không đủ. Anh cần phải đối diện với sự thật cảm xúc mà cô đã vẽ ra. Anh cần phải nói chuyện.