mối quan hệ ràng buộc

Chương 6: Cuộc Đối Thoại Đau Đớn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi rời khỏi studio, Minh không thể quay lại làm việc. Hình ảnh bức tranh "Di Sản Của Xiềng Xích" cứ ám ảnh tâm trí anh. Anh hiểu rằng, anh không thể tiếp tục là một biểu tượng câm lặng của tội lỗi và sự ràng buộc. Anh cần phải phá vỡ sự im lặng này.

Minh chờ đợi cho đến khi Ngọc rời khỏi studio vào nửa đêm. Cô trông mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng nhưng ánh mắt đã bình tĩnh hơn. Cô vừa trút hết nỗi đau vào tác phẩm của mình.

Minh chặn cô lại ở hành lang, nơi ánh đèn mờ ảo chỉ đủ để thấy rõ sự kiệt sức trên khuôn mặt cả hai.

"Chúng ta cần nói chuyện," Minh nói, giọng anh không ra lệnh, mà là cầu xin.

Ngọc do dự. Cô muốn tránh anh, muốn trở lại căn phòng an toàn của mình, nhưng cô biết, cô đã quá mệt mỏi để tiếp tục trốn chạy. Cô gật đầu.

Họ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Không có sự tiện nghi nào có thể làm dịu đi sự căng thẳng giữa họ.

"Anh đã thấy bức tranh," Minh bắt đầu. "Anh hiểu em cảm thấy thế nào. Anh là xiềng xích đó, anh là gánh nặng đó."

Ngọc nhìn anh, ánh mắt cô không còn hận thù rực lửa, mà là sự tuyệt vọng sâu sắc. "Nếu anh đã thấy, thì anh có biết điều em cần không? Sự tự do."

"Anh biết," Minh thừa nhận. Anh siết chặt tay mình. "Nhưng anh không thể cho em điều đó. Nếu anh rời đi, nếu chúng ta phá vỡ lời hứa, mọi thứ sẽ sụp đổ. Em sẽ mất căn nhà này, mất quỹ hỗ trợ, và quan trọng nhất, bí mật về di sản sẽ bị lộ ra. Anh không muốn em phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào."

"Vậy anh thà thấy tôi sống trong đau khổ còn hơn thấy tôi tự do nhưng nghèo khó sao?" Ngọc hỏi, giọng cô nghẹn lại.

"Anh thà thấy em đau khổ nhưng an toàn," Minh đáp, giọng anh trầm xuống, đầy sự đau đớn. "Anh biết điều đó là ích kỷ, nhưng anh không thể để lời hứa của ông anh trở nên vô nghĩa. Anh phải chuộc lỗi. Đây là cách duy nhất."

Ngọc cảm thấy một sự giằng xé. Lần đầu tiên, cô thấy Minh không phải là kẻ gây tội, mà là một kẻ bị trừng phạt giống cô.

"Vậy anh nói đi," Ngọc yêu cầu. "Anh cũng đau đớn như tôi sao? Anh cũng bị ràng buộc bởi tình yêu này sao?"

"Tình yêu?" Minh cười buồn bã. "Anh không biết đó có phải là tình yêu không, Ngọc. Nhưng anh biết rằng, kể từ khi em bước vào cuộc đời anh, mọi sự sắp đặt và trật tự của anh đều tan vỡ. Anh không còn làm việc hiệu quả như trước. Anh bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi em sẽ bị tổn thương. Anh đau khổ vì phải nhìn em hận anh mỗi ngày."

Minh nghiêng người tới, ánh mắt anh cầu khẩn. "Anh biết quá khứ không thể thay đổi. Anh biết anh không thể lấy đi nỗi hận thù của em. Nhưng anh xin em, hãy trút hết lên anh. Đừng giữ nó trong lòng. Anh chấp nhận mọi lời trách móc, mọi sự trừng phạt. Chỉ cần đừng tự hành hạ bản thân bằng sự im lặng này nữa."

Ngọc nhìn vào đôi mắt anh. Cô thấy sự kiệt sức, sự chân thành, và một nỗi đau đồng điệu với nỗi đau của cô. Cô biết anh không nói dối. Anh đang chịu đựng, gánh vác, và khao khát được giải thoát khỏi gánh nặng này.

Cô không kìm nén được nữa. Tất cả những uất ức, sự phản bội, sự giận dữ vì bị tước đoạt sự tự do, tất cả bùng nổ. Ngọc nói hết, không giữ lại điều gì: về những năm tháng cô và ông phải vật lộn, về sự đổ vỡ niềm tin, về sự căm ghét cái họ Lãnh.

Minh ngồi đó, lắng nghe. Anh không ngắt lời, không bào chữa. Anh chấp nhận tất cả. Lời nói của Ngọc như những mũi dao sắc lạnh, nhưng anh nhận ra, những lời đó cần phải được nói ra để cô được nhẹ lòng.

Khi Ngọc kết thúc, cô gần như kiệt sức, nước mắt đã khô cạn.

"Vậy đó," Ngọc nói, giọng cô khàn đặc. "Anh đã nghe thấy tất cả. Anh thấy đó, tôi không thể tha thứ cho anh. Tôi không thể yêu anh. Và anh vẫn phải chịu đựng điều đó."

Minh đứng dậy, anh tiến lại gần cô. Anh quỳ xuống, đối diện với cô.

"Cảm ơn em, Ngọc. Cảm ơn em vì đã không giữ lại. Anh chấp nhận mọi thứ. Anh sẽ tiếp tục ở đây, làm xiềng xích của em, cho đến khi em tìm thấy sự bình yên."

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi một giọt nước mắt còn sót lại trên má cô.

"Nếu đó là cách duy nhất để em được an toàn, anh sẽ chịu đựng mãi mãi."

Cuộc đối thoại này không mang lại sự giải quyết, nhưng nó mang lại sự thấu hiểu. Họ vẫn bị ràng buộc, vẫn đau khổ, nhưng nỗi đau của họ đã không còn cô độc nữa. Nó đã được chia sẻ, và trong khoảnh khắc đó, một sợi dây tình cảm mỏng manh, không tên, đã bắt đầu được dệt nên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×