mối quan hệ ràng buộc

Chương 7: Nụ Hôn Của Sự Cầu Xin


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm đối thoại đau đớn, mối quan hệ giữa Minh và Ngọc bước vào một giai đoạn mới, được gọi tên là "Sự Thương Tổn Cùng Tồn Tại." Họ vẫn giữ khoảng cách vật lý, nhưng rào chắn cảm xúc đã bị phá vỡ. Sự thù hận của Ngọc không biến mất, nhưng nó đã nhường chỗ cho sự thấu hiểu và sự thương cảm dành cho gánh nặng của Minh.

Minh không còn né tránh Ngọc. Anh thường xuất hiện trong studio, không phải để làm phiền, mà chỉ để lặng lẽ ngồi đọc sách trong góc, chấp nhận mùi sơn dầu nồng nặc và sự hỗn loạn của màu sắc. Anh trở thành một nền tảng ổn định trong thế giới của cô.

Một buổi tối, Ngọc đang hoàn thiện một chi tiết phức tạp trên bức tranh. Cô đã làm việc liên tục mười mấy giờ, hoàn toàn kiệt sức. Khi cô lùi lại để nhìn tác phẩm, cô vô tình trượt chân.

Minh, đang ngồi đọc sách, phản xạ nhanh như chớp. Anh buông cuốn sách, lao tới và đỡ lấy cô. Họ ngã xuống sàn studio, Ngọc nằm gọn trong vòng tay anh.

Trong khoảnh khắc đó, sự gần gũi đột ngột làm cả hai bàng hoàng. Da thịt chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện. Minh có thể ngửi thấy mùi sơn dầu và mùi mồ hôi trên người Ngọc, một hỗn hợp sống động và đầy chân thật. Ngọc cảm nhận được sự ấm áp, sức mạnh của cơ thể anh, và nhịp tim đập mạnh mẽ dưới lồng ngực anh.

Minh nhìn thẳng vào mắt Ngọc. Anh thấy sự bối rối, sự sợ hãi, và một ngọn lửa tình cảm đã bị kìm nén quá lâu. Anh không còn quan tâm đến lời hứa, đến hợp đồng, hay đến tội lỗi của gia đình. Anh chỉ còn cảm nhận được người phụ nữ trong vòng tay mình.

Anh cúi xuống, và không chút do dự, đặt môi mình lên môi cô.

Đó không phải là một nụ hôn lãng mạn. Đó là Nụ Hôn Của Sự Cầu Xin—cầu xin sự tha thứ, cầu xin sự chấp nhận, cầu xin một chút ánh sáng trong bóng tối của trách nhiệm. Môi Minh vừa lạnh lùng vừa tuyệt vọng, cố gắng truyền tải tất cả những cảm xúc anh không thể nói thành lời: tình yêu bị cấm đoán và nỗi đau khổ tột cùng.

Ngọc đầu tiên cứng đờ, nhưng rồi cô đáp lại một cách yếu ớt. Cô muốn đẩy anh ra, muốn hét lên rằng cô hận anh, nhưng cơ thể cô lại phản bội. Cô khao khát hơi ấm đó, khao khát sự thấu hiểu vô ngôn mà nụ hôn này mang lại. Nước mắt cô trào ra, nóng hổi, hòa lẫn vào nụ hôn.

Nụ hôn kéo dài, đầy sự giằng xé và bi kịch. Khi Minh buông cô ra, cả hai đều thở dốc.

"Ngọc..." Minh thì thầm, giọng anh khàn đặc vì cảm xúc. Anh có vẻ hoảng loạn, như thể anh đã vi phạm một quy tắc thiêng liêng và không thể quay đầu lại được.

Ngọc bật khóc. Cô không hề giận dữ; cô chỉ cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc.

"Tại sao?" Ngọc thút thít. "Tại sao anh lại làm vậy, Minh? Anh biết chúng ta không thể! Anh biết tình yêu này... nó chỉ mang lại nỗi buồn thôi!"

"Anh không thể kiểm soát," Minh thú nhận, ánh mắt anh đầy sự bất lực. "Anh đã cố gắng, nhưng anh không thể. Anh yêu em, Ngọc. Anh yêu em đến mức anh chấp nhận mọi sự trừng phạt. Anh chấp nhận sự hận thù của em, nhưng anh không thể chấp nhận việc phải sống thiếu em, dù chỉ là trong một hợp đồng lạnh lùng."

Ngọc cảm nhận được sự thật trần trụi trong lời thú nhận của anh. Tình yêu của anh không phải là sự chiếm hữu; nó là sự buộc tội đối với chính anh, là sự chấp nhận gánh vác nỗi đau của cô.

"Nếu đó là tình yêu," Ngọc nói, nước mắt vẫn tuôn rơi, "thì đó là tình yêu tồi tệ nhất. Nó làm tôi đau khổ, và nó làm anh đau khổ."

Ngọc đứng dậy, lảo đảo. Cô không nhìn lại Minh, mà chạy về phòng.

Minh ngồi lại một mình trên sàn studio. Anh đặt tay lên môi, nơi vẫn còn vương vị nước mắt mặn chát của cô. Anh biết anh đã phá vỡ rào chắn cuối cùng. Từ giờ, họ không còn là hai kẻ bị ràng buộc bởi hợp đồng, mà là hai kẻ yêu nhau trong bi kịch, bị xiềng xích bởi quá khứ và trách nhiệm.

Anh nhặt cuốn sách bị rơi lên. Trang giấy ướt đẫm nước mắt. Anh biết, con đường phía trước sẽ không còn sự lạnh nhạt, mà là sự giằng xé không ngừng giữa tình yêu và tội lỗi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×