mối quan hệ ràng buộc

Chương 8: Lời Hứa Với Bóng Ma


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nụ hôn của Minh không mang lại niềm vui, mà mang lại sự hỗn loạn và cảm giác tội lỗi sâu sắc cho Ngọc. Cô đã đáp lại, dù chỉ trong giây lát, và điều đó khiến cô cảm thấy như đã phản bội lại lời thề hận thù với gia đình mình và với chính bản thân cô.

Đêm hôm đó, Ngọc ngủ rất chập chờn. Cô không thể thoát khỏi cảm giác bị xiềng xích, không chỉ bởi hợp đồng, mà bởi tình yêu đang nhen nhóm. Cô cố gắng lý trí hóa, phân tích nụ hôn đó như một phản ứng sinh học đơn thuần, nhưng trái tim cô lại phủ nhận.

Vào khoảng nửa đêm, cô chìm vào một giấc mơ nặng nề.

Cô thấy mình đứng trong một khu vườn tĩnh lặng, nơi Ông nội cô thường hay ngồi. Ông vẫn mặc bộ quần áo quen thuộc, mỉm cười hiền hậu.

"Ngọc của ông," Ông nói, giọng ông trầm ấm như tiếng chuông gió.

Ngọc bật khóc, chạy đến bên Ông. "Ông ơi, con mệt mỏi quá. Con không biết phải làm gì. Con đang bị ràng buộc bởi sự hận thù và một tình yêu mà con không được phép có."

Ông nội nhìn cô với ánh mắt đầy thấu hiểu. "Con đã nghĩ cuộc hôn nhân này là hình phạt sao, con gái?"

"Nó là sự trừng phạt, Ông ạ! Con đang sống với cháu của người đã hủy hoại cả đời Ông," Ngọc nức nở.

"Sự thật không đơn giản như vậy, con. Lãnh gia đã mắc lỗi, nhưng họ cũng đã trả giá. Và lời hứa đó không phải là sự trừng phạt. Nó là cánh cửa cuối cùng để bảo vệ những gì còn lại. Con phải nhớ, nếu con phá vỡ lời hứa, không chỉ tài sản sẽ mất, mà danh dự của chúng ta cũng sẽ bị tổn hại không thể cứu vãn."

Ông nội tiến lại gần, đặt tay lên má cô. Bàn tay ông lạnh buốt như băng, khiến Ngọc rùng mình.

"Minh... nó là một đứa trẻ tốt, Ngọc. Đừng để tội lỗi của đời trước che khuất trái tim con. Nhưng quan trọng hơn, con phải mạnh mẽ. Hãy giữ lời hứa, không phải vì Ông, mà vì Di sản. Hận thù thì dễ, nhưng chịu trách nhiệm mới là điều khó nhất."

Giọng Ông nội đột ngột trở nên nghiêm khắc: "Ngọc, con phải giữ lại sợi dây ràng buộc này, cho đến khi con tìm ra cách để nó không còn là xiềng xích, mà là một mối liên kết vững chắc."

Ngọc tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, lạnh lẽo. Bóng ma của Ông nội và lời hứa danh dự vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô.

Cô nhận ra, cô không chỉ đối diện với Minh, mà còn đối diện với ý chí của Ông nội. Cô không thể rời bỏ Minh, không phải vì cô sợ mất đi sự thoải mái vật chất, mà vì cô không thể làm Ông mình thất vọng thêm lần nữa. Lời hứa đó đã trở thành một trách nhiệm tinh thần không thể thoái thác.

Ngọc bước ra khỏi phòng, đi đến hành lang. Cô thấy đèn phòng làm việc của Minh vẫn sáng. Anh đang thức, có lẽ cũng đang vật lộn với những suy nghĩ của mình.

Cô dừng lại trước cánh cửa phòng anh. Cô muốn gõ, muốn nói với anh rằng cô sẽ giữ lời hứa, nhưng đó không phải là một lời hứa của tình yêu, mà là sự cam kết với sự ràng buộc.

Ngọc quay trở lại phòng mình, nằm xuống giường và nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Cô yêu anh, nhưng cô bị buộc phải hận anh.

Cô hận sự ràng buộc, nhưng cô lại không thể phá vỡ nó.

Cô nhắm mắt lại, chấp nhận sự thật đau đớn: tình yêu của cô luôn phải đi kèm với nỗi buồn và trách nhiệm. Và cô đã chọn ở lại, không phải vì hạnh phúc, mà vì nghĩa vụ và sự an toàn của những người cô yêu.

Cô đã bị lời hứa của bóng ma níu giữ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×