Mùa hạ đến, làng quê rộn ràng không khí lễ hội. Tiếng trống, tiếng chiêng vang lên từ đầu làng đến cuối xóm, gọi mời trai gái cùng nhau tụ hội bên bến sông. An cùng bạn bè chạy đến, lòng dấy lên niềm háo hức hiếm thấy.
Bến sông đông nghịt người, thuyền bè được chuẩn bị cho các trò chơi: chèo thuyền, kéo co, bịt mắt bắt dê. Tiếng cười nói, tiếng reo hò vang vọng khắp không gian, hòa cùng mùi hương sen nở trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh vừa náo nhiệt vừa thân thuộc.
An đứng nép một góc, ánh mắt tìm Liên. Chẳng lâu, cô xuất hiện, tay cầm chiếc nón lá, váy trắng bay theo gió. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, tim An bỗng đập mạnh, còn Liên khẽ cười, má ửng hồng.
– “An ơi, cậu có muốn tham gia kéo co không?” Liên gọi, giọng trong trẻo như tiếng suối.
An gật đầu, bỗng thấy lòng mình dâng lên một cảm giác hân hoan.
Cuộc thi kéo co bắt đầu. Nam nữ hai bên đối diện, tất cả hò reo, tiếng trống thúc giục khiến không khí thêm phần sôi nổi. An nắm chắc tay dây, sức mạnh tưởng chừng bình thường bỗng tăng lên khi Liên đứng phía đối diện, cổ vũ với nụ cười rạng rỡ. Dưới ánh nắng mùa hè, hai người trò chuyện, cười đùa, sự e thẹn và ngượng ngùng trước đây dần tan biến.
Khi trò chơi kết thúc, An và Liên cùng dạo quanh bến sông, ngắm những chiếc thuyền được trang trí đầy hoa sen, nghe tiếng hát chèo vui nhộn của làng. Một vài chàng trai thầm nhìn Liên, nhưng cô chỉ mỉm cười nhẹ, dường như chỉ để ý đến An.
Buổi tối, khi trăng lên cao, ánh sáng phản chiếu trên mặt nước như những tia sáng lung linh, An thầm nghĩ: từ hôm nay, bến sông không chỉ là nơi tuổi thơ, mà còn là nơi bắt đầu những rung động đầu đời, nơi hai trái tim đang dần tìm đến nhau.