mộng bên sông

Chương 4: Trăng rọi bến sông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm mùa hạ, trăng treo lơ lửng trên bầu trời trong vắt, ánh sáng bạc rọi xuống mặt sông, in hình những gợn sóng lung linh. Bến sông vốn yên ả bỗng trở nên dịu dàng, như chờ đón một câu chuyện tình đầu đời.

An đứng nép sau gốc cây, trái tim đập rộn ràng. Trong tay anh là chiếc giỏ nhỏ chứa vài quả bưởi và bánh nướng mà mẹ anh chuẩn bị. Phía xa, Liên bước xuống bến, ánh trăng rọi lên mái tóc đen óng ả, làm khuôn mặt cô toát lên vẻ tinh khôi, thanh khiết.

– “An đến sớm rồi à?” Liên cất tiếng, giọng nhẹ nhàng như hơi gió đêm.
An đỏ mặt, gật đầu, rồi cùng cô đi dọc theo bến sông, nơi những đám bèo hoa sen phất phơ theo dòng nước. Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lạch cạch của những chiếc thuyền neo, tiếng côn trùng kêu ríu rít và tiếng lá cây xào xạc.

Họ tìm một chiếc thuyền nhỏ, chèo ra giữa hồ sen, nơi ánh trăng phản chiếu trên mặt nước như dát bạc. Hai người cùng nhau thả những bông sen trắng xuống dòng, nhìn chúng trôi theo dòng nước, cười nhẹ khi những cánh hoa chạm vào tay nhau.

– “Trăng đẹp quá… nhưng không bằng ánh mắt cậu,” An bỗng thốt lên, lời nói ngượng ngùng nhưng chân thành.
Liên khẽ cười, má ửng hồng, lúng túng quay đi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Cả buổi tối trôi qua trong những câu chuyện ngây thơ, những tiếng cười rộn rã nhưng cũng đầy e ấp. Khi trở về bờ, hai người đứng lặng nhìn nhau dưới ánh trăng, như muốn ghi nhớ khoảnh khắc đầu tiên này cho riêng mình.

Bến sông trở nên yên tĩnh hơn khi họ chia tay. Nhưng trong lòng An, trong ánh mắt Liên, đã khắc sâu một kỷ niệm không thể quên: buổi hẹn đầu tiên, dưới ánh trăng, giữa bến sông tuổi thơ, nơi hai trái tim bắt đầu cùng nhịp đập.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×