mộng bên sông

Chương 6: Cơn mưa bất chợt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hè trôi dần về, ánh nắng chói chang của buổi trưa vẫn còn vương trên những mái nhà, nhưng bầu trời phía tây bỗng trở nên tối sầm, như có điều gì báo trước. Những đám mây xám kéo về từ phía núi, rẽ qua những hàng cây rì rào, che khuất ánh mặt trời. Không khí trở nên ngột ngạt, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, làm những cánh lá rung rinh và đưa theo mùi đất ẩm thoang thoảng.

An đang trên đường về nhà sau buổi gặt cùng bạn bè, tay cầm bó lúa còn sót lại, lòng rộn ràng vì hình ảnh Liên trong buổi gặt vừa rồi vẫn còn hiện lên rõ nét. Bỗng nhiên, tiếng mưa rơi rào rào vang lên từ xa, khiến anh giật mình. Mưa tới nhanh hơn dự đoán, những hạt nước đầu tiên bắt đầu rơi trên vai, trên tóc, làm cho cánh đồng trở nên ướt sũng.

Phía trước, An trông thấy Liên đang loay hoay nhặt vài bó lúa rơi trên bãi đất mềm, mái tóc đen dính vào trán vì mưa, chiếc nón lá mỏng không thể che hết những giọt nước lạnh lẽo. An vội chạy đến, bước chân trượt trên đất ướt, nhưng anh không quan tâm.

– “Liên! Chạy mau vào chỗ trú thôi!” – An hốt hoảng gọi, giọng trầm hẳn vì lo lắng.

Liên quay lại, nụ cười e lệ xuất hiện trên khuôn mặt ướt nhẹp, đôi mắt long lanh như vừa hứng lấy những giọt mưa rơi. Cô khẽ nắm tay An, để cả hai cùng chạy về phía một gốc cây cổ thụ to, dưới mái hiên của ngôi nhà cũ bỏ trống gần bờ sông. Mưa rơi càng lúc càng dày, những hạt nước nặng trĩu vỡ trên mái ngói, bắn lên từng vũng nước nhỏ trên nền đất. Âm thanh lộp độp hòa cùng tiếng gió rít, tạo nên một nhịp điệu vừa mạnh mẽ vừa dịu êm.

Ngồi sát nhau dưới mái hiên, An và Liên im lặng, chỉ nghe tiếng mưa rơi, tiếng lá xào xạc và hơi thở của nhau. Hơi nước bốc lên từ mặt đất ẩm, mùi cỏ và đất ướt trộn lẫn, khiến khung cảnh trở nên tĩnh lặng nhưng lại tràn đầy sức sống. Giây phút ấy, trái tim hai người như gần nhau hơn, mọi bối rối, e thẹn bắt đầu tan ra, nhường chỗ cho một cảm giác ấm áp, yên bình.

Một vài giọt mưa rơi trúng vai Liên, làm cô run lên. An vội đưa tay che, khẽ chạm vào tóc cô, cảm giác mềm mại, mùi hương thoang thoảng khiến tim anh đập mạnh. Anh không nói gì, chỉ im lặng chăm chú nhìn cô, mong muốn bảo vệ từng chút, từng chút một. Liên cũng lặng người, cảm nhận sự an toàn kỳ lạ khi bên cạnh An, và nụ cười e thẹn của cô lóe lên giữa mưa, như ánh sáng phản chiếu trên mặt nước.

– “An… cậu không sợ mưa sao?” – Liên hỏi, giọng nhỏ và run rẩy, hòa cùng tiếng mưa rào rạt.
– “Chỉ sợ… để cậu bị ướt,” – An đáp, ánh mắt chân thành và ấm áp, tràn đầy tình cảm mà anh chưa từng thổ lộ.

Giây phút ấy, giữa tiếng mưa rơi đều đều, giữa hương đất và cỏ cây, giữa hơi thở ấm áp và ánh mắt e thẹn, một sợi dây vô hình nối hai trái tim đang chập chờn rung động. An khẽ nắm tay Liên, cô cũng không rút đi, chỉ mím môi cười nhẹ, đôi má ửng hồng.

Thời gian như chậm lại. Mưa vẫn rơi, nhưng không còn là cơn mưa bất chợt của mùa hè, mà trở thành khung cảnh để tình cảm tuổi trẻ nảy nở, tinh khiết và dịu dàng. Họ cùng nhau trò chuyện những chuyện vụn vặt: về cánh đồng lúa, về tiếng ve râm ran, về những ngày hè êm đềm… Tiếng cười hòa lẫn vào tiếng mưa, tạo thành giai điệu khó quên của tuổi thơ.

Khi mưa tạnh, bầu trời trong vắt trở lại, ánh nắng chiều nhảy nhót trên những giọt nước còn sót lại trên lá. An và Liên đứng dậy, nhìn nhau, cả hai đều nhận ra rằng từ cơn mưa này, trái tim họ đã gần nhau hơn bao giờ hết. Bến sông, cánh đồng, và cả cơn mưa bất chợt ấy sẽ mãi là ký ức không thể nào quên – nơi khởi đầu cho những rung động đầu đời, nơi tuổi thơ và tình cảm hòa quyện, vừa e ấp vừa đầy ấm áp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×