mộng hoa vô niệm

Chương 4: Thiên Mệnh Nghịch Chuyển


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, miếu hoang đổ nát hóa thành chiến trường của ba thế lực: Thanh Liên – người mang linh căn của Hoa Thần tộc, Cửu Dạ – kẻ từng là thần đã phong ấn ký ức, và kẻ thứ ba… Huyết Linh, tàn hồn của trận chiến thượng cổ chưa bao giờ được siêu sinh.

Gió lạnh vần vũ, lửa từ đống củi bị thổi tắt, chỉ còn ánh sáng từ Linh Kiếm trên tay Thanh Liên.

Cửu Dạ vẫn ngồi yên, ánh mắt hắn lướt qua gương mặt của Huyết Linh như thể đang nhìn một người cũ.

“Ngươi là… Bách Quỷ?” – hắn khẽ hỏi.

Huyết Linh bật cười, giọng khàn như hàng ngàn vong hồn gào khóc cùng một lúc.

“Đến giờ ngươi mới nhận ra ta sao, Cửu Dạ? Năm đó ngươi và ả đàn bà kia đã phong ấn ta, giam ta trong vực Huyết Thạch suốt một vạn năm. Giờ đây, ấn phong vỡ, linh hồn ta hồi sinh – và ta đến để thu lại món nợ máu năm xưa.”

Thanh Liên nhíu mày: “Ta phong ấn ngươi?”

“Không phải ngươi bây giờ, mà là ngươi của kiếp trước.” – Huyết Linh rít lên. “Ngươi đã đâm ta bằng chính Linh Kiếm kia, rồi dùng máu của mình cùng Cửu Dạ tạo phong ấn tam giới. Nhưng ngươi đâu ngờ, chính các ngươi lại là người phá vỡ phong ấn ấy.”

Cửu Dạ nắm chặt tay, máu từ lòng bàn tay nhỏ xuống từng giọt.

“Chúng ta không còn đường lui, Thanh Liên. Hắn đã tìm được chúng ta.”

“Ngươi còn đủ linh lực chiến đấu không?” – nàng hỏi.

Cửu Dạ gật đầu: “Phong ấn đã vỡ, ký ức quay về, linh lực của ta đang dần khôi phục. Nhưng để đánh bại Bách Quỷ, ta cần thời gian.”

Thanh Liên xoay kiếm, ánh mắt rực lửa.

“Vậy ta câu giờ.”


Thanh Liên lao lên như một cơn gió. Linh Kiếm Thanh Tâm tỏa ra ánh sáng lam sắc, mỗi đường kiếm vạch ra đều để lại quang ảnh nhàn nhạt trong không khí.

Bách Quỷ nhe răng cười. “Là ngươi ép ta!”

Hắn giơ tay, móng tay đen dài như lưỡi câu xé rách không khí. Từ lòng đất, hàng ngàn mảnh hồn oán linh trồi lên, gào khóc như địa ngục.

Thanh Liên nhảy lùi lại, niệm chú:

"Linh giới hộ thể, trảm hồn lạc ấn – phong!"

Một màn chắn từ linh khí của nàng bao quanh miếu hoang, tạo thành kết giới tạm thời. Nhưng sức ép từ vạn vong hồn vẫn khiến không gian chấn động dữ dội.

Cửu Dạ đứng dậy. Mắt hắn sáng lên, ánh kim từ ấn phong tan vỡ dần dần lan khắp thân thể. Trên trán hắn, một ấn văn hình vân long hiện rõ – biểu tượng của Thần Giới Vô Thượng.

Bách Quỷ lập tức biến sắc.

“Không thể nào! Ngươi… ngươi vẫn còn giữ được Ấn Thần?!”

Cửu Dạ bước về phía trước, giọng lạnh băng:

“Ta từng từ bỏ thần vị để cứu nàng, nhưng trời cao có lẽ vẫn để lại cho ta một cơ hội. Hôm nay, ta sẽ trả hết mọi nợ máu của kiếp trước.”


Trong khoảnh khắc giao đấu bùng nổ.

Cửu Dạ tung chưởng, ánh sáng thần lực quét sạch hàng trăm oan hồn. Thanh Liên phối hợp, Linh Kiếm đâm xuyên tầng chắn quỷ khí, phá tan kết giới hắc ám bao quanh miếu.

Bách Quỷ gào lên, thân thể bị chém rách, để lộ lớp hồn khí đen đỏ đang rối loạn.

“Không… không thể nào. Ta đã ngủ yên một vạn năm, thu thập hơn bốn ngàn linh hồn để phục sinh. Các ngươi không thể mạnh như trước!”

Thanh Liên khẽ nhíu mày: “Chúng ta không mạnh như trước, nhưng… lòng tin không đổi.”

Cửu Dạ tiếp lời: “Ta nguyện chết một lần nữa nếu cần, nhưng tuyệt đối không để ngươi làm hại nàng thêm một lần nào.”

Ánh sáng từ hai người hòa vào nhau. Linh Kiếm và Thần Ấn cùng tỏa sáng, biến thành một trận pháp bạch kim — Thiên Cấm Trận.

“Phong!” – cả hai đồng thanh.

Trận pháp lập tức hút lấy Bách Quỷ cùng toàn bộ oán hồn, từng tiếng gào thét tan dần trong ánh sáng chói mắt.

Một trận cuồng phong thổi tung tất cả. Gió ngừng, ánh sáng tan.

Huyết Linh biến mất.

Cả vùng miếu hoang rơi vào yên tĩnh như chưa từng xảy ra điều gì.


Thanh Liên ngã khuỵu xuống, sắc mặt tái nhợt. Cửu Dạ kịp đỡ lấy nàng, linh lực từ tay hắn truyền sang, giữ nàng khỏi ngất đi.

“Nàng ổn chứ?”

Nàng gật đầu yếu ớt. “Ta không sao… Nhưng hắn thật sự đã biến mất sao?”

Cửu Dạ lắc đầu: “Không. Chúng ta chỉ phong ấn hắn một lần nữa. Hắn sẽ quay lại – và lần tới sẽ không chỉ có mình hắn.”

Thanh Liên mím môi. “Thế thì ta càng phải mạnh hơn. Ta sẽ không để bất cứ ai… cướp mất mọi thứ của ta một lần nữa.”

Cửu Dạ nhìn nàng, ánh mắt như chứa cả ngàn năm tiếc nuối.

“Thanh Liên… nếu như ngày đó ta tin nàng một lần thôi, có lẽ mọi chuyện đã khác.”

Nàng ngước nhìn hắn.

“Nhưng ngươi đã không tin. Vậy nên hôm nay, dù có sát cánh, ta cũng không thể hứa sẽ tha thứ.”


Cuộc chiến đầu tiên khép lại.

Nhưng lời của Bách Quỷ đã gieo mầm nghi hoặc trong lòng Thanh Liên.

Phong ấn được vỡ, thần lực hồi sinh… cũng có nghĩa là quá khứ đẫm máu sẽ từng bước quay về.


Chương sau: "Mộng Trung Tử Họa" – Thanh Liên rơi vào một giấc mộng kỳ lạ, nơi nàng nhìn thấy những ký ức chưa từng tồn tại… hay là một tương lai đang đến?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.