mộng hoa vô niệm

Chương 5: Mộng Trung Tử Họa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc chiến tại miếu hoang, Thanh Liên bị thương nặng, linh lực rối loạn, thần hồn chao đảo. Cửu Dạ mang nàng về một thạch động cổ xưa, ẩn sâu trong khu rừng Thiên Trì – nơi từng là luyện hồn đài của Thần tộc.

Cửu Dạ dùng linh lực điều tức cho nàng suốt ba ngày ba đêm. Nhưng đến ngày thứ tư, Thanh Liên vẫn chưa tỉnh lại.

Trong cơn mê, nàng bắt đầu mơ.

Giấc mộng như thật, rõ ràng đến từng chi tiết. Không còn máu, không còn đau thương – chỉ là một ngày mùa xuân, trong khu vườn hoa đào rực rỡ.

Nàng mặc y phục trắng thêu hoa, tóc dài vấn nhẹ, đứng trước một đình nhỏ bên hồ sen. Tiếng đàn tranh nhẹ vang lên trong không khí.

Cạnh đó, một người nam tử mặc áo gấm xanh lam, tóc dài buộc bằng ngọc, gương mặt tuấn tú với ánh mắt dịu dàng. Hắn đang ngồi gảy đàn, từng nốt vang lên trầm ấm như giọng nói quen thuộc:

“Thanh Liên, nàng có biết, lần đầu tiên gặp nàng, ta đã nghĩ... nếu có thể giữ nàng bên ta cả đời, ta nguyện vứt bỏ tất cả danh vị thần tiên.”

Nàng đứng lặng, tay run lên.

Cửu Dạ.

Không, không phải Cửu Dạ của hiện tại – mà là hắn của quá khứ. Khi chưa bị phong ấn, chưa bị phản bội, chưa bị tổn thương.

Giấc mộng này là… ký ức?

Nàng bước đến gần. Không kịp suy nghĩ, nàng cất tiếng: “Đây là… lúc nào?”

Nam tử dừng tay, ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như nước.

“Chuyện gì vậy, Thanh Liên? Nàng lại lơ đễnh rồi.” Hắn khẽ cười, đứng dậy, nắm lấy tay nàng.

Cảm giác ấm áp từ cái chạm tay khiến trái tim nàng run lên dữ dội.

“Ta… ta không nhớ nổi…” – nàng thì thầm.

Nam tử nghiêng đầu: “Không nhớ nổi buổi chiều hôm đó, nàng đã hứa gì với ta sao?”

Thanh Liên bối rối. Hắn cười nhẹ, rồi thì thầm vào tai nàng:

“Nếu kiếp này ta phụ nàng, để nàng rơi lệ – thì vĩnh viễn không được bước vào luân hồi.”

Nàng choàng tỉnh.


Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, hô hấp gấp gáp. Động thạch thất vẫn tối mờ, ngoài cửa động có ánh lửa nhỏ. Cửu Dạ đang ngồi thiền bên cạnh.

Nàng siết chặt tay, những lời nói trong mộng vẫn văng vẳng trong đầu.

“Nếu kiếp này ta phụ nàng…”

Phải chăng đó là thật? Hay chỉ là tiềm thức đang cố níu giữ một điều gì đã lãng quên?

Cửu Dạ mở mắt. “Nàng tỉnh rồi?”

Thanh Liên gật nhẹ. “Bao lâu rồi?”

“Ba ngày.” – Hắn rót một chén linh trà đưa cho nàng. “May mắn là thần hồn không tổn thương, chỉ cần nghỉ ngơi thêm một thời gian sẽ phục hồi.”

Nàng nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm nhỏ. Hương thơm dịu nhẹ lan khắp cổ họng, khiến tâm trí bình tĩnh hơn đôi chút.

Nhưng ký ức trong mộng vẫn không chịu tan đi.

“Cửu Dạ,” nàng hỏi, “trước đây… ta và ngươi từng có ước định gì không?”

Hắn khựng lại, bàn tay đang rót trà ngưng giữa không trung.

“Vì sao nàng hỏi vậy?”

“Ta… ta thấy trong mộng. Một đoạn ký ức mơ hồ. Có ngươi… có ta… và lời thề nguyện. Rằng nếu ngươi phụ ta, sẽ không được luân hồi.”

Cửu Dạ đặt chén trà xuống, ánh mắt hắn đột ngột trở nên thâm sâu khó đoán.

“Thanh Liên,” giọng hắn thấp và chậm, “nàng chưa từng nhớ lại điều gì… cho đến giờ sao?”

Nàng im lặng. Trong lòng mơ hồ cảm thấy một khoảng trống đang dần hiện hình.

Cửu Dạ đứng dậy, đi về phía bức tường đá trong hang. Hắn đưa tay lên, niệm chú. Từ vách đá, một luồng sáng phát ra, mở ra một cánh cửa ánh sáng.

“Có những chuyện, ta từng mong nàng không bao giờ nhớ lại. Nhưng nếu mộng đã tới, thì không thể trốn mãi.”

Hắn quay lại, ánh mắt nhìn nàng như xuyên qua cả ngàn năm thời gian.

“Đi với ta. Đến nơi chúng ta từng bắt đầu tất cả.”


Nơi đó là Đài Vọng Trần – nơi thần nhân viết thiên mệnh, nơi kết ấn linh hồn và ghi lời nguyền vĩnh thế.

Cách Thần Giới hai trăm dặm, bị phong ấn từ sau đại chiến Thượng Cổ.

Thanh Liên đứng lặng trước Đài Vọng Trần. Nơi này hoang tàn, rêu phủ, chỉ còn những khắc văn cổ xưa mờ nhạt trên cột đá.

Cửu Dạ đặt tay lên một phiến đá nhỏ. Khắc trên đó là hai chữ:

“Liên – Dạ.”

“Chúng ta từng lập khế ước tại đây. Linh hồn gắn kết, sống chết không rời.” – hắn nói, mắt không rời khỏi phiến đá.

“Nhưng vì một âm mưu trong Thần Cung… nàng bị gán tội phản thần, bị phong hồn, ta bị trục xuất khỏi Thần Giới.”

Thanh Liên nghe từng chữ như từng mũi kim châm vào tim.

“Ta không tin nàng phản bội. Nhưng khi đó… ta quá yếu đuối, không đủ sức bảo vệ nàng. Nàng bị phong ấn dưới trần gian, ta mất thần vị, bị cấm không được đến gần nàng trong ba nghìn năm.”

Giọng hắn trở nên khàn khàn:

“Ta điên cuồng tìm cách phá cấm, cuối cùng đánh đổi tất cả để đưa nàng hồi sinh lại làm phàm nhân.”

Thanh Liên nhìn vào đôi mắt hắn – mắt của một người mang tội, lương tâm bị giày vò suốt ngàn năm.

Nước mắt trào ra nơi khóe mắt nàng. Dù chưa nhớ hết mọi chuyện, nhưng trái tim lại đau như thể đã biết tất cả.

“Cửu Dạ…” nàng thì thầm. “Ngươi… vẫn nhớ?”

“Ta chưa từng quên, chỉ mong nàng không phải nhớ lại.”


Bầu trời trên Đài Vọng Trần trở nên u ám.

Từ xa, một vết rách xuất hiện giữa không trung. Một bóng đen như từ vực sâu trồi lên – một thế lực mới đang trỗi dậy, nhắm vào cả thần – nhân – yêu.

Thanh Liên siết chặt tay.

“Dù là ai, dù quá khứ ra sao… lần này ta nhất định sẽ không để ai quyết định số mệnh của ta nữa.”


Chương sau: “Dưới Vực Bất Tận” – Thanh Liên và Cửu Dạ lần theo dấu vết để ngăn kẻ đang phá giới ngục cổ, nhưng bí mật chôn giấu ở đáy vực lại khiến cả hai phải đối mặt với định mệnh đẫm máu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.