Đài Vọng Trần chìm trong u ám khi bóng đen từ khe nứt không gian lan rộng khắp bầu trời. Một luồng sát khí đậm đặc từ đó tràn xuống, khiến linh khí xung quanh hỗn loạn. Chim muông bỏ chạy, hoa cỏ héo tàn chỉ trong chớp mắt.
Thanh Liên đứng cạnh Cửu Dạ, ánh mắt nghiêm nghị.
“Đó là gì?” – nàng hỏi, tay đã siết chặt chuôi kiếm.
Cửu Dạ khẽ cau mày. “Không phải yêu khí thông thường… là thứ tà khí bị phong ấn từ thời Thượng Cổ – vực sâu thứ chín dưới Linh Vực: Vực Bất Tận.”
Thanh Liên chưa từng nghe nói đến nơi đó. “Là nơi nào?”
Cửu Dạ hạ giọng: “Vực Bất Tận là vực ngục tối nhất trong cửu giới, nơi phong ấn những linh hồn phản nghịch bị giam giữ vĩnh hằng. Kẻ nào chạm đến nó, dù là thần hay ma, cũng sẽ bị nuốt chửng bởi oán khí và dục vọng.”
“Vậy mà có kẻ đang cố phá phong ấn?” – nàng hỏi, sắc mặt lạnh dần.
Cửu Dạ gật đầu: “Chắc chắn là có nội gián trong Tam Giới.”
Không đợi thêm giây nào, họ rời Đài Vọng Trần, lên đường hướng về chân dãy núi Huyền Tẫn – nơi lối vào duy nhất dẫn tới Vực Bất Tận nằm ẩn.
Đường tới núi Huyền Tẫn quanh co hiểm trở, rải rác là những cổ trận đã bị phong hóa. Càng đến gần, gió càng lạnh, âm khí càng dày đặc.
Từ trên đỉnh vách đá, một bóng áo đỏ đứng chờ sẵn.
“Đã lâu không gặp… Thanh Liên.”
Giọng nói quen thuộc vang lên như lưỡi dao cắt vào ký ức. Thanh Liên giật mình. Người đứng trước mặt nàng là Phượng Cơ – người từng là tỷ muội thân thiết nơi Thần Cung, cũng là kẻ sau này phản nàng đầu tiên.
“Ngươi…!” – Thanh Liên rút kiếm.
Phượng Cơ mỉm cười. “Đừng vội. Ta đến để cảnh báo, không phải để chiến.”
Cửu Dạ hạ tay ngăn nàng. “Nói đi.”
Phượng Cơ tiến lên, gió thổi làm tà áo đỏ như rực cháy.
“Vực Bất Tận đã mở. Kẻ mở phong ấn là Thương Ly – vị thần từng bị các ngươi hợp lực đày xuống đó. Hắn không còn là Thần nữa, mà là thứ tồn tại ngoài quy luật Tam Giới.”
Thanh Liên ngạc nhiên. “Thương Ly không phải đã… tan biến vạn năm trước?”
“Không. Hắn bị phong dưới vực, nhưng chưa bao giờ chết. Hắn chờ thời cơ.” – Phượng Cơ quay đầu nhìn về phía trời đang rách toạc. “Giờ là lúc hắn trả thù.”
Cửu Dạ siết chặt tay. “Vì sao ngươi nói cho ta biết? Ngươi từng muốn Thanh Liên chết cơ mà.”
Phượng Cơ không đáp ngay. Một thoáng u buồn thoáng qua mắt nàng.
“Ta từng hận nàng. Nhưng nay... khi Thương Ly trở lại, hắn sẽ không buông tha bất kỳ ai từng phản đối hắn – kể cả ta. Nếu muốn sống, các ngươi phải ngăn hắn lại.”
Nói rồi, nàng biến mất trong làn khói đỏ, để lại mùi máu và hoa ngọc lan nồng nặc trong không khí.
Thanh Liên và Cửu Dạ đến được lối vào Vực Bất Tận.
Đó là một vách đá khổng lồ, giữa lòng núi, rạn nứt như có thứ gì đó từ bên trong đang muốn chui ra. Ở giữa là cánh cửa đá cao mười trượng, bị khóa bằng ba tầng thần ấn cổ ngữ.
Nhưng một tầng đã bị phá.
Thanh Liên đặt tay lên tầng thứ hai. Một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng nàng.
“Có thứ gì đang nhìn ta từ bên trong.” – nàng khẽ nói.
Cửu Dạ kéo nàng lại. “Đừng chạm vào. Một tầng nữa bị phá là hắn sẽ thoát ra.”
Bỗng nhiên, từ dưới lòng đất, một tiếng rít vang vọng như vạn linh hồn gào khóc. Mặt đất rung chuyển. Một sinh vật dị dạng bò ra từ khe đá – thân người, đầu rắn, mắt cháy rực tà hỏa.
“Phong ấn đã suy yếu. Các ngươi không ngăn được đâu.” – sinh vật rít lên.
Thanh Liên rút kiếm. Cửu Dạ lập kết giới.
Cuộc chiến nổ ra dữ dội.
Sinh vật đó cường đại vượt xa cả yêu thú bình thường. Linh lực của nó như bị oán khí thúc đẩy, không hề có dấu hiệu cạn kiệt. Chỉ một cú vung tay, cả vách đá rung chuyển, kết giới nứt vỡ.
Cửu Dạ bị hất văng, máu trào ra nơi khóe môi. Thanh Liên lao tới, chém một nhát xuyên qua ngực sinh vật. Nhưng thay vì máu, chỉ có khói đen cuộn lên.
“Không có hình thể thật!” – nàng kinh hãi.
Sinh vật cười lớn, rồi tan biến như chưa từng tồn tại.
Nhưng lúc này, tầng phong ấn thứ hai đã bắt đầu xuất hiện vết rạn.
Thanh Liên vội vàng dâng linh lực, tạo kết ấn mới. Nhưng cánh tay nàng run rẩy, linh mạch vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Cửu Dạ bước đến, đặt tay lên vai nàng.
“Để ta giúp nàng.”
Hai luồng linh lực hòa làm một. Ánh sáng trắng tỏa ra, phong ấn được gia cố – tạm thời giữ vững tầng thứ hai.
Nhưng Thương Ly đã biết họ đến.
Hắn sẽ không chờ lâu.
Trên đỉnh ngọn núi đối diện, trong một làn sương đen dày đặc, một bóng người mở mắt – đôi mắt đỏ rực như máu, ánh lên điên loạn.
“Thanh Liên... cuối cùng nàng cũng quay lại...”
Chương sau: “Khế Ước Máu” – quá khứ giữa Thanh Liên và Thương Ly dần hé lộ. Một khế ước đã ký bằng máu, một linh hồn bị chia đôi, và sự phản bội mang hình hài tình yêu.