mộng hoa vô niệm

Chương 7: Khế Ước Máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Dưới ánh trăng bạc của mảnh trời mờ sương, Thanh Liên ngồi lặng trước tấm bia đá vô danh ở lưng núi Linh Sơn. Gió lùa qua mái tóc nàng, làm những sợi đen dài khẽ tung bay như lời thì thầm của ký ức.

Tấm bia ấy không ghi tên, không khắc niên đại. Nhưng nàng nhớ rõ… nơi đây từng là nơi bắt đầu.

Của một lời hứa.

Của một khế ước.

Của một người – Thương Ly.


Ba trăm năm trước…

Lúc ấy nàng còn là một linh thể non trẻ mới hóa hình, tu luyện dưới gốc Thần Liên cổ thụ tại Bắc Sơn Cảnh. Một ngày nọ, thiên địa rung chuyển, một thân ảnh ngã xuống từ tầng trời thứ mười hai – ánh sáng quanh thân vụt tắt như sao băng rơi xuống.

Nàng đã cứu hắn khỏi linh hồn tan rã.

“Ngươi là ai?” – nàng hỏi khi hắn mở mắt.

“Ta không nhớ.” – hắn khẽ đáp, đôi mắt màu hổ phách ẩn sâu nỗi bi thương khó gọi tên.

Nàng đặt cho hắn cái tên: Thương Ly – nghĩa là nỗi ly biệt khắc cốt.

Họ sống cùng nhau ở Bắc Sơn suốt trăm năm. Hắn dạy nàng thuật pháp, nàng nấu cho hắn trà hoa mỗi sớm. Những ngày tháng đó, nàng tưởng như là vĩnh hằng.

Cho đến khi một ngày kia, hắn đứng dưới trăng, máu rỉ từ lòng bàn tay, rút ra một mảnh ngọc đỏ.

“Nếu có một ngày ta quên nàng, hãy dùng mảnh ngọc này. Đặt lên tim ta… ta sẽ nhớ lại.”

Nàng ngạc nhiên, toan hỏi lý do, nhưng hắn không trả lời. Thay vào đó, hắn cắt ngón tay mình, nhỏ một giọt máu vào lòng bàn tay nàng.

“Khế ước máu. Dù ta có thành thần hay hóa ma, nàng là người duy nhất có thể gọi ta quay về.”


Nhưng rồi, khi thân phận hắn được vén màn – Thượng Thần Huyền Giới, từng bị phản bội và đày xuống nhân gian bởi chính đồng minh, vì tội danh mưu phản – tất cả thay đổi.

Thương Ly trở về Thiên Giới, lãnh băng ấn của thần. Khi gặp lại nàng, đôi mắt hắn đã không còn dịu dàng như xưa.

“Ta đã là Thần. Ngươi là yêu linh – chúng ta vốn không thể bên nhau.”

Nàng quỵ xuống. “Ngươi nói dối… Khế ước máu thì sao?”

Hắn nhếch môi, vứt trả lại mảnh ngọc.

“Khế ước đó… ta chưa từng thật lòng.”

Rồi hắn quay lưng bước đi, không hề nhìn lại. Mảnh ngọc đỏ vỡ vụn trong tay nàng, máu nơi lòng bàn tay chảy ra như hòa vào đau đớn.

Từ đó, nàng cắt đứt tình duyên, tu luyện bế quan gần hai trăm năm, chưa từng gọi tên hắn.

Cho đến khi cái tên Thương Ly – một lần nữa – trở lại, lần này là với tư cách… ma thần tái sinh từ Vực Bất Tận.


Hiện tại.

Cửu Dạ bước đến, thấy nàng ngồi lặng thinh trước tấm bia đá.

“Đó là nơi nàng từng chôn ký ức về hắn?” – chàng hỏi khẽ.

Nàng gật đầu. “Ta từng thề sẽ không nhớ… nhưng mọi thứ vẫn khắc sâu.”

“Chúng ta cần biết rõ vì sao Thương Ly trở lại lần này.”

Thanh Liên đứng lên. “Hắn đã từng nói… nếu ta đặt mảnh ngọc lên tim hắn, ký ức sẽ quay về.”

“Nhưng mảnh ngọc đã vỡ.”

Nàng mở lòng bàn tay – một mảnh nhỏ còn sót lại, sáng lên yếu ớt.

“Còn một cách. Ta dùng chính máu mình, tái lập Khế Ước.”

Cửu Dạ nắm lấy tay nàng.

“Thanh Liên, nếu nàng làm vậy… sẽ nguy hiểm. Hắn giờ không còn là Thương Ly xưa kia.”

Ánh mắt nàng vẫn bình thản.

“Ta không cần hắn quay về vì ta. Ta cần biết… vì sao hắn phản bội tất cả. Chỉ như vậy, mới có thể ngăn được hắn.”

Cửu Dạ im lặng, rồi buông tay nàng ra.

“Được. Ta sẽ bảo vệ nàng, dù phải xuống địa ngục.”


Đêm đó, dưới trăng máu, tại Nguyệt Đài – nơi giao thoa giữa các giới – Thanh Liên đặt mảnh ngọc vỡ giữa vòng linh trận. Nàng cắt tay, nhỏ máu lên đó.

Huyết khí bốc lên, gió cuộn trào, linh trận rực sáng.

Giữa không trung, hình ảnh hiện ra – Thương Ly, nhưng là hình dạng hiện tại: mắt đỏ, áo đen, khí tức ma quỷ cuộn quanh.

“Thanh Liên…” – hắn khẽ gọi, giọng nghèn nghẹt như vọng từ vực sâu.

“Ngươi… còn nhớ không?” – nàng hỏi.

Thương Ly tiến tới, dừng lại cách nàng ba bước.

“Tại sao… nàng lại gọi ta?”

Giọng nói hắn pha trộn giữa dịu dàng và tàn độc.

Nàng cắn răng.

“Ngươi có nhớ lời khế ước năm xưa?”

Một thoáng xao động trong đôi mắt đỏ.

Thương Ly giơ tay lên, đặt lên ngực.

Một vết nứt nhỏ – hình cánh hoa liễu – nứt ra từ tim hắn.

“Ký ức… đang trở lại…”

Thanh Liên khẽ run lên.

Nhưng ngay sau đó, từ lòng đất, hàng chục bóng đen bốc lên – là thuộc hạ của Thương Ly, yêu ma từng bị phong ấn.

Giọng hắn gầm lên như sấm:

“Nhưng nàng quá muộn rồi. Khế ước có thể gọi ta quay về… nhưng không thể thay đổi những gì ta phải làm.”

Thanh Liên sững sờ. “Ngươi vẫn sẽ… hủy Tam Giới?”

Hắn nhìn nàng, đau đớn lẫn điên cuồng.

“Ta từng yêu nàng. Nhưng nàng, cũng là một phần trong thế giới đã đày ta. Ta không thể tha thứ.”


Gió thổi tung tấm áo choàng của Thương Ly.

Sau lưng hắn, tầng phong ấn cuối cùng ở Vực Bất Tận… đã nứt.

Ánh sáng đỏ rực nhuộm cả trời đất.

Chiến tranh sắp bắt đầu.


Chương sau: “Tàn Niệm Hồi Sinh” – Thanh Liên phải đối mặt với lựa chọn: hy sinh để bảo vệ Tam Giới, hay đánh cược trái tim một lần nữa để cứu người từng yêu nàng sâu sắc…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.