Bầu trời như rách toạc, từng tia chớp đỏ lòe sáng giữa màn đêm vĩnh hằng. Tầng phong ấn cuối cùng của Vực Bất Tận đã vỡ, từ đó hàng vạn linh hồn bị giam giữ trong u ám bao năm nay bắt đầu tràn lên giới trung thiên.
Thanh Liên lùi lại một bước, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thương Ly.
Hắn đang run rẩy – không phải vì sợ hãi, mà vì thứ gì đó bên trong hắn đang giằng xé dữ dội.
Tàn niệm cũ.
Tình cảm cũ.
Khế ước máu nàng lập lại tuy yếu ớt, nhưng như một sợi tơ mỏng manh xuyên qua màn đêm, trói lấy tâm trí đang cuồng loạn trong hắn.
“Nếu còn một chút của Thương Ly ngày trước trong ngươi, hãy nghe ta!” – nàng gào lên giữa cuồng phong.
Thương Ly nhắm mắt. Đôi mắt đỏ dần chuyển sang màu hổ phách quen thuộc. Hắn đưa tay lên ngực, nơi vết nứt hình cánh hoa liễu lan rộng.
“Ta… nhớ nàng.” – giọng hắn vỡ vụn.
Gió ngừng thổi. Bầu trời lặng đi trong chốc lát.
Nhưng rồi một tiếng cười lạnh vang lên sau lưng hắn. Từ trong hắc khí, một hình bóng mờ ảo hiện ra: một thân ảnh giống hệt Thương Ly, nhưng ánh mắt chỉ có căm hận.
“Ngươi yếu đuối quá, Thương Ly.” – bản thể ma niệm nói, “Ngươi để cảm xúc lấn át lý trí. Ngươi quên ai đã phản bội ngươi? Ai đã đày ngươi xuống Vực?”
Thương Ly lảo đảo. Thanh Liên lao đến, nhưng một vệt chưởng khí cắt ngang, buộc nàng phải dừng lại.
“Nếu không thể giết hắn, ta sẽ để hắn bị nuốt trọn bởi chính phần tàn niệm.” – bản thể nói, rồi hòa vào Thương Ly.
Trong khoảnh khắc đó, toàn thân Thương Ly run lên dữ dội. Gân máu nổi lên, từng luồng hắc khí rít gào quanh thân thể hắn. Hắn gào lên một tiếng, máu chảy ra từ mắt, mũi, tai.
Thanh Liên cắn chặt môi, giơ tay, rút ra Ngọc Trần Lệnh – bảo vật phong hồn của tộc Liên Hoa.
“Nếu không cứu được ngươi, ta sẽ cùng ngươi tan biến.”
Nàng cắt tay, nhỏ máu lên Ngọc Trần Lệnh, rồi ném thẳng về phía Thương Ly.
Một luồng ánh sáng trắng bùng lên. Thời gian như ngưng đọng.
Bên trong, linh hồn Thương Ly đang giằng co giữa hai cực: ánh sáng và bóng tối, ký ức và thù hận.
Trong cõi vô thức, hắn thấy hình ảnh nàng lần đầu gặp hắn – đưa tay ra giữa gió tuyết, cười dịu dàng.
“Nếu ngươi không nhớ mình là ai, thì hãy là người mà ta tin tưởng.”
Lời nói ấy vang vọng.
Trong cơn hỗn loạn, một ngọn lửa ấm dần dần thắp lên trong tâm thức hắn.
Thương Ly khụy xuống. Cánh tay che mặt, cả người run rẩy. Một giọt nước mắt – đầu tiên sau bao nhiêu thế kỷ – lăn dài.
“Nàng… chưa từng rời bỏ ta…”
Bên ngoài, ánh sáng từ Ngọc Trần Lệnh chói lòa, rồi bùng nổ. Thanh Liên bị hất văng ra xa, va vào cột đá Linh Sơn, máu trào ra từ miệng.
Từ màn sáng, Thương Ly chầm chậm bước ra – áo rách tả tơi, đôi mắt trở về sắc hổ phách. Ma khí tan biến như chưa từng hiện diện.
“Thanh Liên…” – hắn gọi, giọng khàn đặc.
Nàng nhìn hắn, mỉm cười yếu ớt: “Cuối cùng… ngươi cũng nhớ.”
Hắn quỳ xuống bên nàng, ôm nàng vào lòng.
“Tha lỗi cho ta… vì đã để nàng một mình bao lâu nay.”
Nàng chạm tay lên má hắn.
“Đã không còn quan trọng nữa. Nhưng... Thương Ly, ngươi có biết không… phong ấn đã vỡ. Vạn ma đã trỗi dậy. Giới trung thiên đang gặp nguy.”
Hắn siết chặt nàng vào lòng, đôi mắt ánh lên sự quyết liệt.
“Ta sẽ sửa lại lỗi lầm. Ta sẽ là kẻ đứng chắn trước chúng.”
Thanh Liên gật đầu, đôi mắt mờ dần. “Ngươi phải sống… thay cả phần ta…”
“Không, Thanh Liên! Đừng nhắm mắt…!”
Một luồng sáng đỏ hiện ra từ vết thương nàng – Khế Ước Máu đang tiêu hao sinh lực cuối cùng của nàng để bảo vệ linh hồn hắn.
“Đừng… hy sinh nữa…” – hắn gào lên, ánh sáng từ lòng bàn tay hắn tụ lại, hắn cố phong ấn vết thương, nhưng quá muộn.
Thanh Liên mỉm cười dịu dàng. “Nếu có kiếp sau… ta muốn gặp ngươi… khi cả hai còn nguyên vẹn.”
Câu nói cuối cùng của nàng vang lên, rồi tan biến vào hư không.
Thân thể Thanh Liên hóa thành từng cánh hoa liễu, nhẹ nhàng bay lên trời.
Thương Ly ngã quỵ. Gió gào thét. Trái tim hắn vỡ nát một lần nữa, lần này… mãi mãi.
Cuối chương, tại Thiên Cảnh Điện – chúng thần tụ họp.
Cửu Dạ giáng trần, cầm tàn y của Thanh Liên.
“Chiến tranh đã bắt đầu. Nhưng Thương Ly… đã chọn đứng về phía ánh sáng.”
Thượng Thần Vô Cực trầm giọng: “Hy sinh của nàng… chúng ta không được lãng quên.”
Ánh sáng từ trời chiếu xuống, một đóa Liên Hoa huyết sắc nở rộ giữa vườn linh đài.
Không ai biết, trong đó… hồn phách Thanh Liên đang ngủ say, chờ ngày hoa nở lần nữa.
Chương sau: “Vạn Ma Chiến” – Trận chiến long trời lở đất giữa tam giới và đội quân vực sâu bắt đầu. Thương Ly phải trả giá ra sao để giữ lại ánh sáng lương tri?