Đêm xuống, cung điện chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn lồng treo dọc hành lang. Mưa vài ngày qua vẫn còn đọng lại trên mái hiên, làm không gian tĩnh lặng như ngưng đọng, và nhịp tim của Lạc Yên cũng như bị đóng băng. Cô biết, đêm nay sẽ không đơn giản.
Thượng Quan Khải bước vào phòng cô, ánh mắt trầm lặng và đầy cảm xúc. Mái tóc anh vẫn còn vương vài giọt mưa, nhưng đôi mắt sắc bén như muốn soi thấu từng chuyển động của cô. “Ngươi đã nhận được bức thư từ thư viện chứ?” Anh hỏi, giọng trầm mà nghiêm túc.
Lạc Yên gật đầu, đặt bức thư lên bàn, đôi tay hơi run nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh: “Ngọn lửa cấm dục đang cháy âm ỉ, hoàng tử. Không chỉ là âm mưu cung đình, mà còn là những cảm xúc… không thể tiết lộ. Người trong cung, dù trung thành hay phản bội, đều đang theo dõi từng bước chúng ta.”
Anh bước tới gần, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô: “Ngươi biết ta không thể kìm nén cảm xúc. Nhưng nếu không tỉnh táo, ta e rằng cả ta và ngươi sẽ rơi vào hiểm nguy.”
Lạc Yên hít một hơi sâu, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén: “Ta hiểu. Ngọn lửa này… là thử thách không chỉ của cung điện, mà còn của chúng ta. Nếu không cẩn trọng, tình cảm và sự tin tưởng giữa chúng ta có thể trở thành vũ khí mà kẻ thù lợi dụng.”
Họ quyết định đi kiểm tra các khu vực quan trọng trong cung, nơi mà những âm mưu tinh vi đang ẩn nấp. Mỗi bước đi của họ vang lên trong hành lang vắng, hòa lẫn với tiếng gió rít qua mái hiên. Lạc Yên nhận thấy ánh mắt một vài quan cận thần liếc theo, đầy dò xét, trong khi những kẻ khác cố gắng che giấu sự lo lắng.
“Ngươi thấy không?” cô thì thầm với Thượng Quan Khải. “Mỗi bước chân chúng ta đều bị theo dõi. Ngọn lửa cấm dục trong lòng chúng ta… cũng sẽ là mồi lửa cho kẻ thù nếu không kiểm soát.”
Anh nhìn cô, ánh mắt trầm lặng nhưng đầy quyết tâm: “Ta sẽ kìm nén cảm xúc. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ từ bỏ ngươi.”
Trong khi đi qua hành lang phía sau điện chính, họ phát hiện một bóng người lén lút đang chuẩn bị tiếp cận khu vực quan trọng. Lạc Yên ngay lập tức kéo Thượng Quan Khải né tránh, đồng thời quan sát từng động tác của kẻ xâm nhập. Nhờ khả năng quan sát tinh tế, cô nhận diện được âm mưu phục kích, và giúp hoàng tử tránh khỏi nguy hiểm.
“Ngươi thật sự thông minh,” Thượng Quan Khải thầm nói, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa trân trọng. “Ta chưa từng thấy ai có thể nhận biết mối nguy hiểm nhanh đến vậy.”
“Nguy hiểm chỉ là một phần,” Lạc Yên đáp, giọng trầm nhưng dứt khoát. “Ngọn lửa cấm dục… là phần thử thách còn lại. Nếu không kiểm soát được cảm xúc, ta và ngươi sẽ dễ bị lừa, dễ mắc bẫy.”
Cơn mưa nhẹ ngoài cửa sổ làm ánh sáng trong phòng lung linh hơn, và trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ gần như biến mất. Thượng Quan Khải tiến lại gần, giọng trầm nhưng đầy cảm xúc: “Ta không thể giấu tình cảm này nữa. Ngươi biết, ngọn lửa trong lòng ta… đang cháy.”
Lạc Yên cảm nhận sự ấm áp từ hơi thở của anh, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Ngọn lửa này… nếu không kiểm soát, sẽ làm chúng ta mất lý trí. Chúng ta phải tỉnh táo, để không bị kẻ thù lợi dụng.”
Anh khẽ nắm tay cô, ánh mắt kiên quyết: “Ta sẽ cùng ngươi kiểm soát ngọn lửa này. Nhưng đêm nay… ta muốn ngươi biết rằng, tình cảm này không phải là yếu đuối. Nó là sức mạnh.”
Lạc Yên nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt vừa dịu dàng vừa sắc bén: “Nếu chúng ta biết kiểm soát, ngọn lửa cấm dục này sẽ trở thành sức mạnh… để bảo vệ chính chúng ta và hoàng cung. Nhưng một bước sai, và mọi thứ sẽ bùng nổ.”
Trong khoảnh khắc căng thẳng, họ cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm đang rình rập từ bóng tối – những âm mưu chưa lộ diện, những kẻ cận thần mưu mô, và cả sự theo dõi từ phe đối lập. Ngọn lửa cấm dục, không chỉ là tình cảm mà còn là sự nhạy bén và quyết tâm của họ.
Một tiếng động bất ngờ vang lên từ hành lang bên ngoài. Lạc Yên lập tức kéo Thượng Quan Khải lùi vào bóng tối, quan sát kỹ. Họ nhận ra một nhóm người đang âm thầm di chuyển, rõ ràng có ý định xâm nhập khu vực quan trọng.
“Chúng ta không thể để họ làm hại hoàng cung,” cô thì thầm, ánh mắt sắc bén. “Ngọn lửa cấm dục… giờ đây phải là sức mạnh dẫn lối.”
Thượng Quan Khải gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Họ phối hợp một cách nhịp nhàng: Lạc Yên quan sát, phân tích, cảnh báo; Thượng Quan Khải hành động chính xác, bảo vệ mọi điểm quan trọng trong cung. Từng bước đi, từng động tác đều trở nên sống còn.
Sau khi đối phó thành công, họ tạm lùi về phòng, ngồi bên cửa sổ nhìn ra cơn mưa ngoài trời. Tiếng mưa rơi đều đặn như nhịp tim, làm dịu sự căng thẳng nhưng cũng nhắc nhở rằng, những thử thách phía trước còn lớn hơn.
“Ngươi thấy không?” Thượng Quan Khải thì thầm, giọng trầm. “Ngọn lửa cấm dục không chỉ là cảm xúc… mà còn là thử thách cho trí tuệ và sự tỉnh táo của chúng ta.”
Lạc Yên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn sắc bén: “Chỉ khi chúng ta cùng nhau kiểm soát ngọn lửa này, chúng ta mới có thể vượt qua mọi âm mưu, mọi dối lừa, và bảo vệ hoàng cung.”
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu trên khuôn mặt họ, tạo nên một khoảnh khắc vừa lãng mạn vừa đầy kịch tính. Ngọn lửa cấm dục trong lòng họ, giờ đây không còn là nguy cơ, mà trở thành sức mạnh để đối mặt với những thử thách khốc liệt trong cung điện.
Trong đêm tối, giữa tiếng mưa rơi và bóng đèn lung linh, Lạc Yên và Thượng Quan Khải hiểu rằng, tình cảm này, nếu được kiểm soát, sẽ trở thành chìa khóa duy nhất để vượt qua mọi âm mưu, mọi hiểm nguy, và giữ vững niềm tin giữa bão táp cung đình.