mộng hồng lâu

Chương 11: Thượng Quan Khải bị bức hại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đen bao trùm kinh thành, gió lạnh thổi qua các hành lang trống trải, mang theo mùi ẩm mốc của cơn mưa vừa dứt. Trong cung điện, ánh nến chập chờn hắt lên những bức tường chạm trổ tinh xảo, tạo ra những bóng dài và rợn người. Không gian vốn tĩnh lặng bỗng trở nên căng thẳng đến mức mỗi tiếng động đều vang vọng như tiếng trống báo nguy.

Lạc Yên đứng bên cửa sổ phòng mình, mắt dõi ra sân sau nơi Thượng Quan Khải vừa rời đi để kiểm tra các khu vực quan trọng trong cung. Cô cảm nhận rõ ràng một luồng khí bất an, như một cơn bão âm thầm đang tiến đến. Tay cô siết chặt bức thư vừa nhận được từ thư viện, nét chữ run rẩy nhưng đầy ẩn ý:

“Một bước sai lầm, và người ngươi tin tưởng nhất sẽ bị hãm hại. Hãy cảnh giác.”

Tim Lạc Yên đập nhanh hơn, nhịp thở dồn dập. Cô biết, giờ đây, hiểm nguy không còn chỉ là âm mưu chung quanh cung điện, mà đã trực tiếp nhắm vào Thượng Quan Khải. “Không được,” cô thầm nghĩ. “Người đó… không thể gặp nguy hiểm. Nếu anh ấy thất bại, cả hoàng cung sẽ rơi vào tay kẻ thù.”

Cô lập tức rời phòng, chạy dọc hành lang, nhảy qua những bậc thang đá, mắt sắc bén quan sát từng chuyển động trong bóng tối. Những kẻ phục kích luôn ẩn mình trong bóng tối, chờ một cơ hội để ra tay, nhưng Lạc Yên không bỏ lỡ bất kỳ dấu hiệu nào.

Khi tiến đến gần sân sau, cô nhìn thấy một cảnh tượng khiến tim cô thắt lại: Thượng Quan Khải đang bị vây quanh bởi một nhóm người mặc áo đen, mặt nạ che kín nửa khuôn mặt. Tay anh cầm kiếm, từng đòn đánh mạnh mẽ nhưng số lượng kẻ thù quá đông, ánh mắt vẫn đầy quyết tâm nhưng lộ rõ mệt mỏi.

“Hoàng tử!” Lạc Yên hét lên, nhưng giọng cô bị gió cuốn đi. Cô không dừng lại, nhảy từ bóng tối ra, lao vào giữa nhóm người phục kích, tay nắm chặt roi và dao nhỏ mà cô mang theo. Với những bước di chuyển tinh tế và nhanh nhẹn, cô lập tức cắt đường tiếp cận của kẻ thù, giúp Thượng Quan Khải tránh được một đòn hiểm.

Anh nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa trân trọng: “Ngươi đến kịp lúc… nhưng nguy hiểm vẫn chưa kết thúc!”

Cô gật đầu, mắt dõi theo từng kẻ thù: “Chúng ta phải phối hợp, nếu không cả hai sẽ bị bức hại.”

Hai người phối hợp một cách nhịp nhàng: Thượng Quan Khải tấn công với uy lực của hoàng tử, từng đòn chặt chính xác, còn Lạc Yên di chuyển linh hoạt, nhắm vào những điểm yếu của kẻ thù, tạo ra sự hỗn loạn trong đội hình phục kích. Tiếng kiếm va chạm vang vọng trong đêm tối, hòa lẫn với tiếng thét và tiếng gió rít qua mái hiên.

Một trong những kẻ phục kích bất ngờ tấn công từ phía sau, nhưng Lạc Yên kịp thời né tránh và dùng dao nhỏ phản công, khiến hắn té ngã xuống đất. Thượng Quan Khải nhanh chóng lao tới, đánh bay một kẻ khác, mắt vẫn dõi theo cô: “Ngươi… thật sự tinh mắt. Ta chưa bao giờ thấy ai có thể quan sát và phản ứng nhanh đến vậy.”

Nhưng cơn nguy hiểm vẫn chưa kết thúc. Một tên kẻ thù khác, có vẻ mạnh hơn, áp sát Thượng Quan Khải từ phía bên trái. Anh bị một đòn bất ngờ làm chao đảo, mồ hôi lấm tấm trên trán. Lạc Yên lập tức lao tới, chắn đòn, nhưng một mũi dao khác hướng về phía cô. Cô giật mình né tránh, nhưng vẫn kịp phản công, khiến tên kẻ thù lùi lại.

Trong khoảnh khắc ấy, Thượng Quan Khải hít một hơi sâu, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết, đồng thời ra lệnh: “Lạc Yên, lùi về phía sau, ta sẽ xử lý phần còn lại!”

Nhưng cô không chịu rút lui. “Ngươi không thể đối diện một mình!” Cô lao tới, phối hợp với anh, từng đòn đánh uyển chuyển và chính xác. Mỗi động tác đều là kết quả của sự tin tưởng và nhịp nhàng giữa họ.

Kẻ thù lần lượt bị đánh lùi, nhưng một bóng đen khác bất ngờ xuất hiện từ mái hiên cao, nhắm trực tiếp vào Thượng Quan Khải bằng một mũi tên độc. Lạc Yên nhìn thấy ngay, tim đập mạnh, không chần chừ lao tới, nhảy lên cản mũi tên, khiến bản thân bị thương nhẹ nhưng cứu được hoàng tử.

Anh ôm cô, giọng trầm nhưng đầy lo lắng: “Ngươi sao vậy?! Ngươi… không được thương!”

Cô mỉm cười yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm: “Ta không để ngươi bị hại… không được. Nguy hiểm này, ta sẽ chia sẻ cùng ngươi.”

Sau những phút giằng co dữ dội, nhóm kẻ thù cuối cùng cũng rút lui vào bóng tối, để lại một không gian yên tĩnh nhưng đầy dấu vết hỗn loạn. Thượng Quan Khải và Lạc Yên đứng giữa sân, thở dốc, mắt vẫn dõi theo bóng tối, cảnh giác từng động tĩnh.

Anh đặt tay lên vai cô, giọng trầm: “Ta đã gặp nguy hiểm… nhưng nhờ ngươi, ta vẫn đứng vững. Ngọn lửa cấm dục vừa qua… giờ trở thành sức mạnh để bảo vệ nhau.”

Lạc Yên nắm tay anh, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén: “Ngươi và ta đã trải qua bước ngoặt nguy hiểm này. Nhưng hãy nhớ, đây chỉ là khởi đầu. Những âm mưu lớn hơn vẫn đang ẩn náu, và chúng ta phải chuẩn bị cho mọi tình huống.”

Cơn mưa ngoài cửa sổ bắt đầu rơi trở lại, tiếng rơi lộp độp như nhịp trống dồn dập, nhắc nhở rằng, đêm nay chỉ là một bước trong trò chơi quyền lực khốc liệt. Nhưng trong ánh mắt Lạc Yên và Thượng Quan Khải, niềm tin và quyết tâm đã trở nên mạnh mẽ, đủ để đối mặt với mọi hiểm nguy, mọi âm mưu, và giữ vững lòng trung thành giữa cơn bão dối lừa trong cung điện.

Họ đứng bên nhau, tay trong tay, giữa bóng tối và cơn mưa, biết rằng, chỉ khi cùng nhau, họ mới có thể vượt qua mọi bức hại, mọi dối trá, và bảo vệ hoàng cung cũng như tình cảm vừa chớm nở của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×