mộng hồng lâu

Chương 9: Bí mật trong thư viện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trong cung điện yên tĩnh, ánh nắng len qua những cửa sổ chạm trổ tinh xảo, tạo thành những dải sáng nhảy múa trên sàn đá mát lạnh. Nhưng đối với Lạc Yên, không gian yên tĩnh ấy chỉ là vỏ bọc. Cô biết, trong những bức tường cổ kính, giữa những giá sách cao chất đầy các cuốn sách và bản thảo cũ, có những bí mật mà chỉ người tinh mắt mới phát hiện.

“Ngươi thấy không?” Thượng Quan Khải hỏi, ánh mắt dõi theo cô khi họ bước vào thư viện cung điện, nơi chỉ dành cho những bậc đại thần và hoàng tử. “Ta chưa bao giờ để ý rằng, thư viện lại rộng và nguy hiểm đến vậy.”

Lạc Yên mỉm cười nhẹ, mắt quét khắp phòng: “Đừng để vẻ yên tĩnh đánh lừa. Cung điện này, đặc biệt là thư viện, không chỉ là nơi cất giữ tri thức. Nó còn là nơi lưu giữ bí mật, cả những âm mưu mà người ngoài không hề biết.”

Họ tiến đến khu vực sâu nhất của thư viện, nơi ánh sáng mờ hơn, và mùi giấy cũ cùng mùi sáp nến lan tỏa. Lạc Yên khẽ nhấc một cuốn sách dày, mở ra trang đầu tiên, đôi mắt lướt nhanh qua các ký tự. Cô phát hiện ra một ghi chú nhỏ kẹp giữa những trang giấy, nét chữ run rẩy nhưng đầy ẩn ý:

“Không phải mọi người xung quanh ngươi đều trung thành. Ai biết cách đọc và hiểu, sẽ tìm thấy bí mật trong bóng tối.”

“Ngươi thấy chứ?” cô thì thầm với Thượng Quan Khải. “Ai đó đã giấu một thông điệp ngay giữa những cuốn sách này. Chúng ta phải cực kỳ cẩn trọng.”

Thượng Quan Khải tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ: “Người gửi rõ ràng rất tinh vi. Họ biết chúng ta sẽ tìm kiếm thông tin ở đây, nhưng vẫn để lại manh mối.”

Lạc Yên gật đầu, ánh mắt sắc bén: “Đó chính là bản chất của cung điện. Mỗi bước đi, mỗi quyết định đều bị quan sát. Nhưng bí mật này sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về những kẻ mưu mô xung quanh.”

Họ tiếp tục lục tìm, lần lượt mở từng cuốn sách cũ, từng bản thảo, từng ngăn kéo bí mật. Mỗi cuốn sách, mỗi ký tự, đều có thể ẩn chứa manh mối quan trọng. Lạc Yên phát hiện một bản danh sách cũ, ghi rõ những vị quan từng trung thành, những người từng phản bội, và cả những vụ việc bị che giấu.

“Ngươi nhìn này,” cô thầm nói, chỉ tay vào tên một vài quan cận thần. “Những người này trước đây từng tỏ ra trung thành, nhưng theo dấu vết từ các ghi chép, họ đang đứng về phía phe khác. Đây chính là lý do tại sao khúc ca dối lừa lại vang lên trong cung.”

Thượng Quan Khải nhíu mày, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết: “Vậy họ đang dàn dựng một âm mưu lớn… và đêm mưa định mệnh chính là bước khởi đầu.”

Lạc Yên nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở một bức tường với những giá sách cao chạm trần. Cô phát hiện một khe hở nhỏ, đủ để nhìn vào bên trong một khoang bí mật. Khẽ tiến lại gần, cô nhấn nhẹ một viên đá được giấu tinh vi, và một cánh cửa bí mật mở ra, lộ ra một phòng nhỏ tối tăm.

“Ngươi nhìn thấy không?” cô thì thầm. “Một phòng bí mật… nơi mà những âm mưu lớn có thể đã được soạn thảo.”

Họ bước vào phòng, ánh sáng từ ngọn đèn dầu trên tường nhấp nháy, làm mọi thứ trở nên rợn người. Trên bàn, có một tập hồ sơ dày, và vài bản đồ chiến lược, cùng những bức thư chưa mở. Lạc Yên nhấc một bức thư, nét chữ quen thuộc khiến cô nhận ra ngay người gửi: một quan cận thần từng tỏ ra trung thành nhưng âm thầm phản bội hoàng tử.

“Ngươi thấy đây chứ?” cô nói, giọng thấp nhưng đầy quyết tâm. “Đây chính là bằng chứng. Họ đã giấu mọi thông tin, và chỉ để lại manh mối nếu ai tinh mắt như ta tìm thấy.”

Thượng Quan Khải tiến lại gần, lướt mắt qua từng bức thư, từng bản đồ: “Nếu những thông tin này rơi vào tay kẻ khác… cả cung điện sẽ rối loạn, và ta sẽ mất đi sự kiểm soát.”

Lạc Yên gật đầu, ánh mắt kiên quyết: “Chúng ta phải bảo vệ những bí mật này, và đồng thời dùng chúng để nhận diện kẻ phản bội. Đây chính là cơ hội để ta và ngươi lật ngược tình thế trong trò chơi quyền lực.”

Họ dành cả buổi chiều lục lọi phòng bí mật, ghi chép từng chi tiết, từng thông tin quan trọng. Mỗi bước đi, mỗi hành động đều phải cẩn trọng, vì bất kỳ sơ suất nào cũng có thể bị phát hiện.

Khi bóng tối bao trùm thư viện, Lạc Yên đứng cạnh Thượng Quan Khải, ánh mắt dõi theo những giá sách cao chót vót. Cô thầm nhủ: “Bí mật trong thư viện này sẽ thay đổi tất cả. Ai trung thành, ai phản bội, sẽ lộ rõ trước mắt chúng ta.”

Thượng Quan Khải đặt tay lên vai cô, giọng trầm: “Ngươi đã giúp ta nhìn thấu âm mưu. Ta biết, chỉ khi cùng ngươi, ta mới có thể chiến thắng trò chơi quyền lực này.”

Lạc Yên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén: “Chúng ta phải chuẩn bị cho những bước đi tiếp theo. Bí mật này sẽ chỉ hiệu quả nếu chúng ta biết cách sử dụng nó đúng lúc.”

Cả hai bước ra khỏi phòng bí mật, đóng cánh cửa sau lưng. Ánh sáng mờ từ ngọn đèn dầu chiếu lên khuôn mặt họ, phản chiếu quyết tâm và niềm tin đang dâng trào. Lạc Yên biết rằng, những thông tin vừa tìm được sẽ là chìa khóa để đối phó với những âm mưu còn đang ẩn giấu, và là cơ hội để bảo vệ Thượng Quan Khải khỏi cạm bẫy trong cung điện.

Khi đêm buông xuống, cung điện trở nên yên tĩnh, nhưng trong lòng Lạc Yên và Thượng Quan Khải, mọi giác quan đều căng ra, sẵn sàng đối mặt với những thử thách mới. Bí mật trong thư viện không chỉ hé lộ sự thật về lòng trung thành và mưu mô, mà còn mở ra cánh cửa dẫn đến những bước đi tiếp theo trong trò chơi quyền lực đầy nguy hiểm.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ thư viện, phản chiếu lên gương mặt họ, nhắc nhở rằng, chỉ khi trí tuệ, dũng cảm, và tình cảm chân thành đồng hành, họ mới có thể vượt qua mọi âm mưu, và giữ vững niềm tin giữa cơn bão dối lừa trong cung điện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×