Đêm tối trong cung điện tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua các mái hiên cong vút và tiếng nước rơi tí tách từ hồ nước bên sân. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, rọi xuống nền đá lạnh, tạo thành những dải sáng bạc nhấp nháy, in bóng hai người đang lặng lẽ bước qua hành lang dài.
Lạc Yên và Thượng Quan Khải vừa trải qua đêm nguy hiểm khi bị phục kích, và cả hai đều hiểu rằng, những kẻ mưu mô trong cung đã bước ra ánh sáng. Nhưng thay vì sợ hãi hay hoảng loạn, họ cảm nhận rõ ràng một điều: đêm nay không chỉ là thời khắc của âm mưu, mà còn là khoảnh khắc để họ hứa hẹn với nhau những lời thề bí mật, trong không gian chỉ có trăng và bóng tối.
“Ngươi biết không,” Thượng Quan Khải nói, giọng trầm lắng nhưng dịu dàng, “đêm nay… ta cảm nhận từng bước đi của ngươi đã cứu sống ta không chỉ một lần. Ngọn lửa trong lòng ngươi, ánh mắt tinh anh của ngươi… khiến ta không còn sợ hãi bất cứ hiểm nguy nào.”
Lạc Yên quay nhìn anh, ánh mắt vừa dịu dàng vừa sắc bén, ánh trăng rọi lên khuôn mặt cô làm bừng sáng những nét thanh tú nhưng cũng chứa đựng quyết tâm sắt đá: “Ngươi và ta… chúng ta đã trải qua quá nhiều thử thách. Nhưng giờ đây, giữa trăng sáng, ta muốn hứa với ngươi rằng… sẽ luôn bên cạnh, không rời bước, bất kể cạm bẫy nào đang chực chờ.”
Anh tiến lại gần, đôi mắt tràn đầy cảm xúc, ánh trăng chiếu lên mái tóc đen nhánh, làm nổi bật đường nét uy nghi nhưng cũng đầy dịu dàng của gương mặt anh. “Ta cũng hứa với ngươi, Lạc Yên. Ta sẽ bảo vệ ngươi, không chỉ bằng uy quyền của hoàng tử, mà còn bằng cả trái tim này. Dù có phải đối mặt với kẻ thù, âm mưu hay thậm chí nguy hiểm đến sinh mạng… ta vẫn sẽ không buông tay.”
Khoảnh khắc ấy, không gian dường như ngừng lại. Chỉ còn tiếng gió rít qua hành lang, tiếng nước từ hồ vọng vào, và ánh trăng sáng chiếu lên hai con người đang đứng gần nhau, tim họ đập cùng nhịp. Lời thề giữa họ không chỉ là lời hứa thông thường, mà là một lời thề bí mật – chỉ có hai người biết, giữa thế gian đầy dối trá và âm mưu.
“Ngươi… có biết vì sao ta chọn đây, dưới ánh trăng, để thề với ngươi không?” Thượng Quan Khải hỏi, giọng trầm và chậm rãi, nhấn mạnh từng từ.
“Ta đoán… vì ánh trăng không bao giờ nói dối, và bóng tối sẽ che giấu mọi bí mật, chỉ để hai chúng ta hiểu nhau,” Lạc Yên đáp, giọng êm nhưng chắc chắn.
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu sắc: “Đúng. Trong cung điện này, mọi ánh mắt đều dõi theo chúng ta, mọi bước chân đều có thể trở thành bẫy. Nhưng dưới trăng sáng, chỉ có chúng ta… và lời thề này.”
Họ cùng nhau bước ra sân thượng, nơi có một chiếc hồ nhỏ phản chiếu ánh trăng. Nước hồ yên lặng, chỉ gợn lên khi những cơn gió nhẹ thổi qua, tạo thành những vệt sáng bạc lung linh. Lạc Yên cúi xuống, hạ tay chạm mặt nước, ánh mắt nhìn xuống bóng phản chiếu, nhưng vẫn giữ ánh nhìn với Thượng Quan Khải.
“Ngươi thấy không,” cô nói, “dù trăng sáng, bóng tối vẫn hiện hữu. Nhưng bóng tối này không thể che giấu được sự thật giữa chúng ta.”
Anh tiến lại gần, nắm lấy tay cô, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng: “Ta hứa, Lạc Yên. Dù có phải đối mặt với bóng tối lớn đến đâu, ta vẫn sẽ giữ lời thề này. Bảo vệ ngươi, bên ngươi, cho đến khi… không còn gì có thể chia cắt.”
Lạc Yên mỉm cười, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác vừa ấm áp vừa lo lắng: ấm áp vì họ đã cùng nhau hứa hẹn, lo lắng vì phía trước vẫn còn biết bao hiểm nguy. Cô đặt tay lên ngực anh, nơi trái tim đập mạnh và đều đặn: “Ta cũng thề… không để kẻ thù nào dùng dối trá hay âm mưu phá hủy chúng ta. Lửa trong lòng ta… sẽ cùng ngươi chiến đấu, cùng ngươi bước qua mọi thử thách.”
Họ đứng bên nhau, ánh trăng phản chiếu lên hai khuôn mặt, tạo thành một hình ảnh vừa lãng mạn vừa trang nghiêm. Không gian yên lặng, nhưng mọi thứ xung quanh dường như lắng nghe lời thề, chứng kiến sự quyết tâm và tình cảm chân thành giữa hai người.
Bỗng từ phía xa, tiếng bước chân nhẹ vang lên, khiến Lạc Yên và Thượng Quan Khải lập tức cảnh giác. Nhưng khi ánh sáng từ đèn lồng chiếu tới, họ nhận ra đó chỉ là một người hầu trung thành, mang theo thông điệp khẩn cấp từ triều đình.
“Bệ hạ, có thông tin quan trọng cần báo,” người hầu nói, ánh mắt cúi thấp. “Một âm mưu mới đang hình thành. Kẻ thù… đang chuẩn bị hành động.”
Thượng Quan Khải nhíu mày, ánh mắt sắc bén hơn, nhưng vẫn không rời Lạc Yên: “Ngươi hãy ở lại đây. Ta sẽ giải quyết chuyện này.”
Nhưng Lạc Yên không chịu rút lui. Cô nắm tay anh chặt hơn, giọng trầm nhưng kiên quyết: “Ta không để ngươi đối mặt một mình. Ngọn lửa và lời thề này… là của chúng ta, không phải chỉ riêng ai.”
Anh im lặng một giây, sau đó gật đầu. Ánh mắt họ gặp nhau, không lời nói nào cần thiết. Lời thề vừa trao, ngọn lửa trong tim vừa dâng lên, tạo nên sức mạnh để họ cùng bước vào thử thách tiếp theo.
Cả hai nhanh chóng rời sân thượng, trở lại phòng chỉ huy nhỏ, nơi họ có thể cùng nhau phân tích âm mưu mới. Mỗi bước đi, mỗi ánh mắt, đều trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Những thông tin thu thập từ thư viện, từ bức thư bí mật, giờ đây sẽ trở thành chìa khóa để đối phó với kẻ thù.
Trong suốt đêm, Lạc Yên và Thượng Quan Khải bàn bạc, phân tích, vạch kế hoạch, nhưng luôn giữ sự tiếp xúc nhẹ nhàng – bàn tay chạm tay, ánh mắt gặp ánh mắt – như nhắc nhở rằng, dù thế gian đầy dối trá, họ vẫn có nhau.
Khi bình minh bắt đầu le lói phía chân trời, ánh sáng yếu ớt chiếu vào phòng, hai người vẫn ngồi bên nhau, ánh mắt trao nhau niềm tin và quyết tâm. Họ biết rằng, lời thề dưới ánh trăng tối qua không chỉ là lời hứa tình cảm, mà còn là sức mạnh để đối mặt với mọi âm mưu, mọi hiểm nguy, và bảo vệ hoàng cung.
Đêm hẹn ước kết thúc, nhưng trong tim họ, ngọn lửa cấm dục và lời thề bí mật vừa nảy nở sẽ luôn đồng hành, dẫn lối cho mọi bước đi phía trước. Mỗi thử thách, mỗi âm mưu sẽ không còn đáng sợ nữa, vì họ đã cùng nhau hẹn ước dưới ánh trăng – một lời thề chỉ có hai người biết, một sức mạnh để chiến đấu cho tình cảm và chính nghĩa.