Sáng sớm trong cung điện, ánh nắng len qua những khung cửa chạm trổ tinh xảo, nhưng không gian lại mang một vẻ u ám khó tả. Cơn mưa đêm qua đã ngưng, nhưng mặt sân vẫn ướt đẫm, phản chiếu những bóng người lướt qua hành lang dài. Không khí tĩnh lặng nhưng căng như dây cung, khiến mọi bước chân đều trở nên nặng nề.
Lạc Yên đứng cạnh Thượng Quan Khải trong phòng hội nghị nhỏ, nơi bức tường chạm trổ bằng gỗ sồi bóng loáng phản chiếu ánh sáng nhạt. Trước mặt họ là những tấm bản đồ cung điện, những ghi chép từ thư viện và các bức thư bí mật mà họ vừa thu thập. Nhưng niềm an tâm hiếm hoi ấy nhanh chóng tan biến khi một cận thần quen thuộc, người mà Thượng Quan Khải luôn tin tưởng, xuất hiện.
“Ngươi là…” Thượng Quan Khải mỉm môi, ánh mắt trầm lại. “Ngươi? Tại sao lại đứng đây một cách bí ẩn như vậy?”
Người cận thần cúi đầu, giọng trầm nhưng bình tĩnh: “Bệ hạ, có những thông tin quan trọng… và ta nghĩ chỉ có ngài mới biết cách xử lý.”
Lạc Yên cảm nhận ngay một điều không ổn. Ánh mắt cô sắc bén, dõi theo từng cử chỉ, từng hơi thở của người này. Cô biết, không phải tất cả những gì người cận thần nói đều trung thực. Trong lòng cô nổi lên một linh cảm: người này đang che giấu điều gì đó, và nguy hiểm đang rình rập từ chính bên trong.
“Ngươi… có trung thành với ta không?” Thượng Quan Khải hỏi, giọng trầm mà sắc bén.
Người cận thần cúi đầu, miệng mỉm cười nửa khuôn mặt: “Tất nhiên, bệ hạ. Nguyện trung thành đến hơi thở cuối cùng.”
Nhưng ánh mắt Lạc Yên không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Cô nhận thấy tay người cận thần khẽ run khi chạm vào bản đồ, mắt liếc nhanh về một góc nhỏ của phòng, nơi họ cất giữ những bức thư quan trọng. Cô thì thầm với Thượng Quan Khải: “Ngươi phải cảnh giác. Người này… không đơn giản như vẻ bề ngoài.”
Thượng Quan Khải nhíu mày, ánh mắt sắc bén hơn. “Ta cảm nhận điều đó. Ngươi có manh mối gì không?”
Lạc Yên chỉ vào bản ghi chép từ thư viện: “Xem này. Những người từng tỏ ra trung thành… nhưng theo dấu vết, có kẻ đứng về phe khác. Người này chính là một trong số đó.”
Người cận thần chợt cười khẽ, giọng lạnh lùng: “Bệ hạ… ngươi đã quá tin tưởng những người xung quanh. Cả ta và nhiều người khác đều mệt mỏi vì sự nghiêm ngặt của ngài. Có phải… bệ hạ muốn quá nhiều?”
Ánh mắt Thượng Quan Khải lập tức lạnh lùng, bàn tay siết chặt. “Ngươi đang… dối trá. Tại sao?”
Người cận thần bước lại gần, nụ cười nhếch mép: “Vì quyền lực. Và vì một số người trong cung… muốn bệ hạ suy yếu. Ngài không thể kiểm soát tất cả.”
Lạc Yên nhanh chóng đứng ra, tay cầm dao nhỏ, ánh mắt sắc như dao: “Ngươi đã phản bội bệ hạ, và sẽ phải chịu hậu quả. Không ai trong cung này có thể lừa được chúng ta lâu nữa.”
Người cận thần không hề sợ hãi, thậm chí còn khẽ cười: “Ngươi quá tự tin. Ngọn lửa trong lòng các ngươi… không đủ mạnh để chống lại âm mưu này. Hãy xem bệ hạ sẽ ra sao khi tất cả kẻ phản bội lộ mặt.”
Trong khoảnh khắc căng thẳng, cánh cửa phòng hội nghị bỗng mở tung. Một nhóm cận thần khác, những người mà Thượng Quan Khải vẫn tin tưởng, bước vào, tay cầm vũ khí. Không gian bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
“Bệ hạ, hãy theo ta!” Lạc Yên hét lên, lao về phía Thượng Quan Khải. Cô dùng dao nhỏ để chặn bước tiến của những kẻ phản bội, đồng thời quan sát mọi động tác để tìm ra điểm yếu của đối phương.
Thượng Quan Khải không hề lùi bước, tay cầm kiếm, từng đòn chặt chính xác và mạnh mẽ. Anh phối hợp nhịp nhàng với Lạc Yên, tạo ra thế trận khiến kẻ thù phải dè chừng. Nhưng họ nhanh chóng nhận ra số lượng đối phương đông hơn dự tính, và người cận thần phản bội vẫn đứng ngoài, chỉ huy với ánh mắt lạnh lùng.
“Ngươi… ngươi không thể thắng,” người cận thần nói, giọng như dao cắt vào không khí. “Cung điện này sẽ sụp đổ, và bệ hạ… sẽ không còn đường quay lại.”
Lạc Yên lập tức nhận ra âm mưu tinh vi: kẻ phản bội này không chỉ muốn hãm hại Thượng Quan Khải, mà còn lợi dụng số lượng cận thần trung lập để bao vây họ. Cô thì thầm với Thượng Quan Khải: “Chúng ta phải tách hắn ra khỏi nhóm. Nếu không, ta sẽ mất lợi thế.”
Thượng Quan Khải gật đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Ta hiểu. Hãy làm như ngươi nói.”
Cả hai cùng nhau tạo ra một chiến thuật tinh tế: Lạc Yên lao lên phía trước, dùng tốc độ và linh hoạt của mình để gây xáo trộn đội hình kẻ thù, trong khi Thượng Quan Khải lao thẳng về phía người cận thần phản bội. Một cuộc đối đầu trực diện xảy ra, ánh sáng từ thanh kiếm va vào dao nhỏ của Lạc Yên, tạo ra những tia sáng lấp lánh giữa không gian u ám.
Người cận thần lạnh lùng né tránh, nhưng không kịp phản ứng trước sự phối hợp uyển chuyển giữa hai người. Một cú chém chính xác từ Thượng Quan Khải kết hợp với động tác linh hoạt của Lạc Yên khiến hắn bị thương ở cánh tay, lùi lại vài bước.
“Không… không thể…” hắn thét lên, giọng run rẩy, ánh mắt chứa đầy tức giận và sợ hãi.
Lạc Yên bước tới, ánh mắt sắc bén: “Ngươi đã phản bội bệ hạ, và âm mưu của ngươi đã bị lộ. Không còn đường thoát.”
Thượng Quan Khải tiến đến gần, giọng trầm mà uy nghiêm: “Ta từng tin ngươi… nhưng sự trung thành giả dối sẽ không bao giờ chiến thắng sự thật.”
Người cận thần gục xuống, không còn sức phản kháng. Nhóm cận thần trung lập nhìn nhau, nhận ra sự thật: kẻ phản bội đã lộ mặt, và quyền lực trong cung điện chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.
Lạc Yên thở dài, ánh mắt vẫn sắc bén: “Cung điện này… không bao giờ yên bình. Nhưng ít nhất, chúng ta vừa ngăn được một âm mưu lớn.”
Thượng Quan Khải đặt tay lên vai cô, giọng dịu dàng: “Ngươi đã cứu ta lần nữa. Và lời thề dưới trăng… sẽ luôn dẫn lối cho chúng ta.”
Cả hai đứng giữa phòng hội nghị, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt họ, phản chiếu quyết tâm và niềm tin vừa được thử thách. Họ biết rằng, còn nhiều âm mưu đang ẩn giấu, nhưng cùng nhau, họ đủ sức để vượt qua.
Đêm tối tiếp tục bao phủ cung điện, nhưng bên trong, Lạc Yên và Thượng Quan Khải đã tìm thấy sức mạnh mới: niềm tin, tình cảm và quyết tâm, đủ để đối mặt với mọi phản bội, mọi hiểm nguy, và bảo vệ hoàng cung khỏi bóng tối.