mộng hồng lâu

Chương 3: Bức thư bí ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi mặt trời chưa kịp thức giấc hoàn toàn, ánh sáng lấp lánh len qua khung cửa sổ nhỏ của căn nhà tranh, chiếu lên mặt Lạc Yên đang ngồi bên bàn, đầu cúi xuống chải mái tóc đen mượt. Sương sớm vẫn còn đọng trên lá trúc ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai khiến cả căn phòng bừng lên một vẻ tĩnh lặng và thanh thoát.

Thượng Quan Khải vẫn đang ngồi trong góc, đầu cúi thấp, chăm chú quan sát từng hành động của Lạc Yên. Anh cảm nhận rõ ràng sự bình thản trên khuôn mặt cô, nhưng cũng cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn phía sau sự nhẹ nhàng ấy – một sức mạnh khiến ngay cả hoàng tử lâu năm trong cung cũng phải kiêng dè.

Căn phòng tĩnh lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa nhẹ. Lạc Yên ngẩng lên, mỉm cười với người hầu đang đứng ngoài. “Có chuyện gì?” cô hỏi.

Người hầu cúi đầu, trao cho cô một bức thư nhỏ được niêm phong bằng dấu sáp đỏ. “Thư vừa được gửi đến, tiểu thư. Không có dấu hiệu của người gửi, nhưng có vẻ quan trọng.”

Lạc Yên nhận lấy bức thư, ánh mắt sắc bén quan sát kỹ niêm phong. Dấu ấn tròn với hình con rồng uốn lượn, nhưng đường nét có phần lem nhem, dường như đã bị sao chép từ một dấu hiệu hoàng cung. Cô nhíu mày, linh cảm rằng bức thư này không hề bình thường.

“Cho ta xem nào,” Thượng Quan Khải nói, bước tới. Anh lấy bức thư từ tay Lạc Yên, mở ra từng nếp giấy mỏng manh. Mực trên giấy đen như nhung, chữ viết sắc sảo nhưng đầy ám khí:

“Hoàng tử Thượng Quan Khải, ngươi đã bước vào con đường nguy hiểm. Kẻ thù đang ở ngay bên cạnh, và sự tin tưởng có thể sẽ giết ngươi. Người cô gái ngươi tin tưởng, không phải tất cả đều trong sáng… Hãy cẩn thận trước khi quá muộn.”

Thượng Quan Khải khẽ nheo mắt, giọng trầm thấp: “Cô thấy không… đây là lời cảnh báo, nhưng người viết rõ ràng biết chúng ta đang ở đây.” Anh nhìn xung quanh căn phòng, rồi nhìn Lạc Yên, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa đau đáu.

Lạc Yên không nói gì ngay, chỉ chăm chú quan sát từng nét chữ. Cô nhíu mày, cảm giác máu trong người như dồn về đầu, một dự cảm chẳng lành hiện lên: “Có chuyện lớn sắp xảy ra… và người đứng bên cạnh ngươi, dù đáng tin, cũng có thể là một phần của âm mưu.”

“Ngươi… không nghĩ là ta…” Thượng Quan Khải ngập ngừng, ánh mắt đầy nghi ngờ. Nhưng Lạc Yên lắc đầu, giọng trầm ấm: “Không phải. Nhưng mọi thứ đều có thể là bẫy. Người gửi thư muốn khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau.”

Anh im lặng, rồi thở dài. Sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt tuấn tú vốn lạnh lùng. Bức thư, chỉ vài dòng chữ, nhưng đủ khiến hoàng tử đang chạy trốn cảm thấy bất an. Anh chưa từng nghĩ rằng kẻ thù lại tinh vi đến mức này.

Lạc Yên đứng dậy, bước ra ngoài hiên hít thở không khí sớm mai. Cô nhìn về phía rừng trúc xanh mát, nơi họ vừa thoát khỏi cạm bẫy chết người. Gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc đen bay nhẹ, ánh mắt cô ánh lên quyết tâm. “Ngươi không phải một mình,” cô nói, dù chỉ nói với chính mình.

Thượng Quan Khải theo ra, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô. “Ta biết, nhưng giờ thì…” Anh im lặng, ánh mắt trĩu nặng, rồi bỗng dưng hỏi: “Ngươi có thể giúp ta tìm ra người gửi thư không?”

Lạc Yên quay lại, ánh mắt sắc bén: “Được. Nhưng nếu muốn làm việc này, ngươi phải tin tưởng ta hoàn toàn. Không có nghi ngờ, không do dự.”

Anh nhìn cô, rồi gật đầu. Lần đầu tiên, Thượng Quan Khải cảm thấy mình cần một người đồng hành thực sự, một người không chỉ tin tưởng mà còn có khả năng nhìn thấu nguy hiểm mà anh đang đối mặt.

Buổi trưa hôm ấy, họ quyết định rời khỏi căn nhà tranh, tiến về phía kinh thành – nơi sự nguy hiểm và âm mưu chính trị đang ẩn náu khắp mọi nẻo đường. Trên đường đi, Lạc Yên quan sát từng bóng người, từng con ngõ, từng cánh cửa khép kín. Cô nhận ra rằng, bức thư không chỉ là lời cảnh báo, mà còn là chìa khóa dẫn đến một âm mưu phức tạp: người gửi thư rõ ràng là một kẻ nắm thông tin mật trong cung đình.

“Ngươi nghĩ ai có thể gửi thư này?” Thượng Quan Khải hỏi, ánh mắt đầy lo âu.

“Người trong cung, hoặc ai đó muốn lợi dụng ngươi để đạt mục đích riêng,” Lạc Yên đáp. “Nhưng nếu ta đoán đúng, mục tiêu thực sự không phải ngươi mà là một thứ gì đó lớn hơn – quyền lực, ngai vàng, và… sự tin tưởng của ngươi.”

Thượng Quan Khải lặng im, lòng cảm thấy nặng trĩu. Anh chưa từng nghĩ rằng giữa những người mà mình tin tưởng, có thể tồn tại những kẻ phản bội tinh vi đến vậy. Cảm giác bất an lan tỏa trong lòng, nhưng đồng thời, sự hiện diện của Lạc Yên khiến anh cảm thấy phần nào yên tâm.

Buổi tối, khi họ trở lại căn nhà tranh tạm bợ, Lạc Yên ngồi bên bàn, mở một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu ghi chú từng chi tiết: ai có mặt tại cung hôm qua, ai tiếp cận Thượng Quan Khải, những bóng dáng lạ xuất hiện quanh cung. Mỗi dòng chữ đều thấm đẫm sự tập trung và sắc bén của cô.

Thượng Quan Khải đứng bên cạnh, đôi mắt ánh lên vẻ trân trọng. “Ta chưa từng gặp một người như ngươi,” anh nói, giọng trầm thấp. “Ngươi không chỉ thông minh, mà còn dũng cảm. Nếu không có ngươi…”

“Đừng nghĩ về điều đó,” Lạc Yên ngắt lời, giọng nghiêm nghị. “Chúng ta phải tập trung vào việc tìm ra ai đứng sau bức thư này. Chỉ khi biết rõ, ngươi mới an toàn.”

Đêm buông xuống, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, soi rõ nét mặt hai người. Lạc Yên tiếp tục ghi chú, ánh mắt sáng rực, trong khi Thượng Quan Khải ngồi lặng, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của cô. Không gian tĩnh lặng nhưng căng thẳng, như một trận chiến tinh thần chưa bắt đầu, nhưng đã hứa hẹn những biến cố lớn.

Bỗng một tiếng động nhẹ vang lên ngoài cửa, làm cả hai giật mình. Một mảnh giấy nhỏ rơi vào căn phòng, dường như được thả từ trên cao. Lạc Yên cẩn thận nhặt lên, nhìn kỹ. Trên giấy, một dòng chữ nhỏ nhưng sắc bén:

“Ngươi tin tưởng quá sớm. Ngay cả người bên cạnh cũng không hoàn toàn trong sáng. Hãy tỉnh táo trước khi quá muộn.”

Thượng Quan Khải nhìn bức giấy, ánh mắt trầm tư. Lần này, không chỉ là cảnh báo nữa, mà là lời nhắc nhở rõ ràng: mối nguy hiểm đang đến gần hơn bao giờ hết, và người đứng bên cạnh anh, dù đáng tin, cũng có thể bị kéo vào vòng xoáy âm mưu.

Lạc Yên đặt bức giấy xuống, đôi mắt sáng rực quyết tâm. “Ngươi nghe ta nói này, hoàng tử. Chúng ta không thể tin tưởng bất cứ điều gì ngoài chính bản thân mình. Nhưng một điều chắc chắn: ta sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm. Ngươi sẽ sống sót, và ta sẽ tìm ra sự thật.”

Ánh trăng chiếu lên bàn tay cô, bàn tay cầm bút sắt, ánh mắt kiên định nhìn về phía xa. Trong lòng Lạc Yên, cô biết rằng bức thư bí ẩn này không chỉ là lời cảnh báo, mà còn là khởi đầu cho một chuỗi biến cố, nơi mà tình yêu, lòng trung thành, và sự dũng cảm sẽ bị thử thách đến cùng cực.

Và từ đêm nay, dưới ánh trăng lấp lánh, Lạc Yên và Thượng Quan Khải bước vào một hành trình mới: hành trình đối diện với âm mưu, đối diện với sự phản bội, và đồng thời, hành trình đưa họ đến gần nhau hơn, từng bước, từng bước một.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×