mộng hồng lâu

Chương 4: Bữa tiệc cung đình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời chiều nhuốm sắc hồng rực rỡ, ánh hoàng hôn chiếu xiên qua những mái ngói cong vút của kinh thành. Cảnh vật như chìm trong một lớp sương mỏng, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, vừa xa hoa vừa bí ẩn. Lạc Yên đứng bên lối đi dẫn vào cung, mặc bộ y phục màu lam nhạt thêu hoa tinh xảo, vừa kín đáo vừa thanh nhã. Đôi mắt cô ánh lên vẻ quyết tâm, vì đây là lần đầu tiên cô bước chân vào nơi quyền lực và âm mưu chồng chất – cung đình hoàng gia.

Thượng Quan Khải đứng cạnh cô, dáng vẻ oai nghiêm nhưng vẫn giữ nét kiêu hãnh vốn có của một hoàng tử. Anh nhìn Lạc Yên, ánh mắt vừa trân trọng vừa lo lắng. “Ngươi… đã sẵn sàng chưa?” Anh hỏi, giọng trầm ấm.

Lạc Yên gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Ta không sợ. Và nếu nguy hiểm xuất hiện, ta sẽ không lùi bước.” Giọng nói của cô khiến Thượng Quan Khải vừa yên tâm vừa cảm nhận một sức mạnh nội tâm kỳ lạ.

Cung điện rộng lớn, ánh đèn lồng đỏ rực rỡ phản chiếu trên những bức tường dát vàng, trần cao vút với những họa tiết tinh xảo. Tiếng nhạc đàn, tiếng cười nói, và mùi hương trầm pha lẫn mùi hoa sen tạo nên một không khí vừa xa hoa vừa nặng nề. Mỗi bước chân của Lạc Yên và Thượng Quan Khải đều khiến những người xung quanh quay lại nhìn, một số thì tò mò, một số thì ẩn ý dò xét.

“Bữa tiệc này không chỉ là dịp lễ, mà còn là nơi các quan cận thần phô diễn quyền lực và âm mưu,” Thượng Quan Khải thì thầm. “Ngươi phải cẩn thận.”

Lạc Yên nhíu mày, nhưng không hề sợ hãi. “Ta biết. Và ta sẽ quan sát từng chi tiết, từng hành động. Mọi thứ đều không thể bỏ qua.”

Họ bước vào sảnh lớn, nơi các quan văn, quan võ, và cả những phi tần quý tộc đã tập trung. Mỗi người đều mang một bộ mặt vừa lễ nghi vừa đầy ẩn ý. Một vài kẻ liếc nhìn Thượng Quan Khải, ánh mắt vừa tò mò vừa dò xét. Lạc Yên cảm nhận rõ ràng rằng, trong số những người này, không ít kẻ đang mang âm mưu thâm độc.

Một phi tần nhã nhặn tiến đến chào hoàng tử. “Bệ hạ, tiệc đã chuẩn bị xong, mời bệ hạ cùng phu nhân quý của ngài tham dự.” Câu nói vừa lễ phép vừa ngụ ý, khiến Thượng Quan Khải khẽ nhíu mày. Anh nghiêng người nhìn Lạc Yên, ánh mắt trầm sâu: “Ngươi… hãy cảnh giác.”

Lạc Yên mỉm cười, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can người đối diện. Cô nắm tay Thượng Quan Khải, đồng hành bước vào giữa ánh sáng đèn lồng, giữa những con mắt dò xét. Mỗi bước chân của cô như một sự thách thức tinh tế, vừa khiến người ta kính nể vừa khiến kẻ thù nghi ngờ.

Tiệc diễn ra trong không khí trang trọng nhưng căng thẳng. Nhạc công chơi nhạc du dương, các quan văn quan võ uống rượu, trao đổi thì thầm. Lạc Yên quan sát từng cử chỉ, từng ánh mắt, ghi nhớ mọi chi tiết. Cô nhận ra một vài gương mặt xa lạ thường xuất hiện bên cạnh những kẻ mà Thượng Quan Khải từng nhắc. Điều này khiến cô chợt cảm thấy, bữa tiệc này không chỉ là dịp vui chơi, mà còn là nơi thử thách lòng trung thành.

Một quan võ tiến đến gần Thượng Quan Khải, ánh mắt lấm lét. “Bệ hạ, có tin tức về phía Bắc. Một số nơi dân chúng nổi dậy…” Giọng nói vừa lễ phép vừa khéo léo đe dọa, khiến Thượng Quan Khải cau mày, trong khi Lạc Yên chú ý đến từng cử chỉ.

Trong khoảnh khắc đó, một nữ quan lén lút di chuyển, trao cho Lạc Yên một chiếc quạt giấy nhỏ. Khi cô mở ra, bên trong là một dòng chữ mực đen, nét chữ thẳng tắp nhưng ẩn ý:

“Ngươi không phải tất cả đều biết. Một trong những người đứng gần bệ hạ, âm mưu nhiều hơn ngươi tưởng. Hãy cẩn thận trước khi quá muộn.”

Lạc Yên nhíu mày, ánh mắt sắc bén. Cô nhận ra rằng, bức thư này là lời nhắc nhở khác, và nó ám chỉ một âm mưu tinh vi ngay giữa bữa tiệc. Cô thầm nghĩ: “Người này, dường như biết mọi cử chỉ và bước đi của chúng ta. Không thể coi thường.”

Thượng Quan Khải đứng bên, ánh mắt dõi theo mọi phản ứng của Lạc Yên. Anh nhận ra sự thay đổi trong biểu hiện cô khi đọc dòng chữ. “Ngươi thấy gì?” anh hỏi, giọng trầm thấp.

“Người bên cạnh ngươi, không phải ai cũng trong sáng. Có âm mưu ngay giữa bữa tiệc này,” Lạc Yên đáp, giọng chắc nịch. Cô không nói rõ ai, chỉ để Thượng Quan Khải tự quan sát và phân tích.

Tiệc tiếp tục, những lời cười nói, nâng ly chúc tụng vang lên khắp nơi. Nhưng ánh mắt Lạc Yên không rời khỏi các quan cận thần. Cô quan sát từng ánh nhìn, từng bước chân, từng cách đặt ly rượu. Mọi chi tiết đều có thể là manh mối.

Đột nhiên, một vị quan trung niên tiến đến gần Thượng Quan Khải, ánh mắt sắc bén: “Bệ hạ, nghe nói gần đây có người lạ xuất hiện trong kinh, liệu có an toàn không?” Giọng nói vừa lịch sự vừa có chút dò xét.

Thượng Quan Khải khẽ nhíu mày, ánh mắt chạm nhau với Lạc Yên. Cô hiểu ngay rằng, đây là một thử thách. Một vài người trong bữa tiệc này rõ ràng đang dò xét không chỉ hoàng tử, mà cả cô – người đi bên cạnh.

Lạc Yên hít sâu, bình tĩnh quan sát, rồi nhẹ nhàng nở một nụ cười. “Người trong cung, ai cũng có âm mưu. Nhưng ta sẽ không để bất cứ điều gì vượt ngoài tầm mắt mình.” Giọng nói vừa lễ phép vừa sắc bén, khiến vị quan kia hơi chột dạ.

Thượng Quan Khải nhìn cô, ánh mắt vừa trân trọng vừa kinh ngạc. Anh chưa từng gặp một cô gái bình thường nào có thể tự tin, sắc bén và dũng cảm như vậy giữa cung đình đầy rẫy âm mưu.

Bữa tiệc tiếp tục, rượu chan hòa, nhạc du dương, nhưng trong không khí xa hoa ấy, từng ánh mắt, từng cử chỉ đều như dao bén chực chờ. Lạc Yên cảm nhận rõ ràng rằng, âm mưu đang dần hiện ra. Một vài người tiến gần hoàng tử không phải để chúc mừng, mà để dò xét và tìm sơ hở.

Cô khẽ nắm tay Thượng Quan Khải, giọng thì thầm: “Hãy cảnh giác. Ngươi không chỉ là hoàng tử, mà còn là mục tiêu.”

Anh nhìn cô, ánh mắt trầm tư: “Ta biết… và ta tin ngươi. Nhưng ngươi có chắc chắn rằng mình an toàn không?”

“An toàn hay không, phụ thuộc vào sự tinh tế và cảnh giác,” Lạc Yên đáp, giọng chắc nịch. “Và ta sẽ không bỏ qua một chi tiết nào.”

Đêm càng sâu, bữa tiệc dần kết thúc. Ánh đèn lồng tắt dần, cung điện trở nên tĩnh lặng. Lạc Yên và Thượng Quan Khải rút lui vào một hành lang yên tĩnh, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu lên mặt họ. Khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, cả hai cùng nhận ra một điều: bữa tiệc này không chỉ là dịp lễ, mà là nơi âm mưu chồng chất, nơi tình cảm và lòng trung thành sẽ bị thử thách.

Lạc Yên nhìn Thượng Quan Khải, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén: “Ngươi và ta… sẽ phải cùng nhau đối diện mọi thứ. Ngươi tin ta chứ?”

Anh nắm tay cô, ánh mắt trầm sâu: “Ta tin. Và lần này, ta sẽ không để bất cứ điều gì làm ngăn cản chúng ta.”

Bữa tiệc cung đình kết thúc, nhưng những âm mưu, những mối nghi ngờ, và cả sự tin tưởng mới chớm nở, vẫn lơ lửng trong không gian xa hoa nhưng đầy cạm bẫy của cung đình. Ánh trăng chiếu lên hai con người đứng bên nhau, như muốn nhắn nhủ: trong biển cả âm mưu và quyền lực, chỉ có sự tin tưởng và dũng cảm mới có thể đưa họ đến bến bờ an toàn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×