mộng hồng lâu

Chương 5: Trò chơi quyền lực


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, kinh thành thức dậy trong không khí bình thường nhưng căng thẳng. Ánh nắng chiếu qua những mái ngói dát vàng, phản chiếu lên những bức tường tráng lệ của cung điện. Dù trời quang đãng, nhưng không khí trong cung như đặc quánh với âm mưu và nghi ngại, nơi từng ánh mắt, từng cử chỉ đều có thể mang theo hiểm nguy.

Lạc Yên bước theo Thượng Quan Khải vào trong cung, nơi những hành lang dài chạm trần với những bức hoành phi chạm trổ tinh xảo. Mỗi bước chân của họ vang lên âm thanh trầm, hòa lẫn với tiếng các quan cận thần thảo luận nhỏ tiếng. Lạc Yên nắm chặt tay Thượng Quan Khải, ánh mắt sắc bén quan sát mọi chi tiết xung quanh. Cô biết rõ rằng, bữa tiệc tối hôm qua chỉ là màn mở đầu – nơi âm mưu bắt đầu giăng ra và thử thách lòng trung thành của hoàng tử.

Khi bước vào điện chính, họ thấy các quan văn quan võ đã tụ tập, gương mặt nghiêm nghị và ánh mắt dò xét. Một vài người nhìn Thượng Quan Khải với vẻ tôn kính, nhưng có những ánh mắt mang theo mưu mô, dò xét từng cử chỉ của hoàng tử và cả người đi cùng. Lạc Yên nhận ra sự căng thẳng trong không khí; đây không phải chỉ là chốn quyền lực đơn thuần mà còn là đấu trường tinh thần nơi mỗi bước đi đều có thể trở thành cái bẫy chết người.

“Hoàng tử,” một vị đại quan tuổi trung niên tiến tới, cúi đầu lịch sự nhưng ánh mắt sắc bén, “hôm qua bệ hạ đã dự tiệc cùng phu nhân, thật là… một sự kiện đặc biệt.” Giọng ông ta vừa lễ phép vừa ẩn ý, khiến Thượng Quan Khải nhíu mày.

Lạc Yên bước theo, ánh mắt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong, cô cảm nhận được từng luồng nguy hiểm xung quanh. Cô biết rõ rằng, trong số những quan cận thần này, có ít nhất hai kẻ đang âm mưu chống lại hoàng tử, muốn đoạt lấy quyền lực, hoặc ít nhất là kiểm soát bệ hạ bằng cách thao túng lòng tin.

“Ngươi nói đúng,” Thượng Quan Khải đáp, giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền. “Nhưng hôm nay, không ai được phép làm tổn hại đến trật tự trong cung.”

Một vị quan võ khác, thấp giọng nhưng sắc sảo, tiến đến gần: “Bệ hạ, phe phái trong cung đang chuyển động. Một số người đang tính toán từng bước đi, từng lời nói. Chúng tôi lo rằng…” Giọng nói dừng lại khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thượng Quan Khải.

Lạc Yên đứng bên cạnh, khẽ nghiêng người, ánh mắt nhìn thấu từng chi tiết. Cô quan sát gương mặt, cử chỉ, và cả sự thay đổi nhỏ nhất trong hơi thở của các quan cận thần. Một vài người đang giấu cảm xúc, một số khác cố tỏ ra trung thành, nhưng trong ánh mắt, cô nhìn thấy sự dối trá tinh vi.

Cô khẽ thì thầm với Thượng Quan Khải: “Ngươi cần nắm rõ phe phái trong cung. Không phải ai cũng trung thành, nhưng nếu biết cách, ta có thể giúp ngươi lợi dụng âm mưu để củng cố quyền lực.”

Anh nhìn cô, ánh mắt trầm tư: “Ngươi… tin rằng ta có thể chiến thắng trong trò chơi này?”

“Chúng ta không chiến thắng chỉ bằng sức mạnh,” Lạc Yên đáp, giọng chắc nịch. “Chúng ta phải tinh tế, quan sát, và biết khi nào nên tấn công, khi nào nên im lặng.”

Thượng Quan Khải nhíu mày, ánh mắt trầm lắng. Anh nhận ra rằng, bản thân dù là hoàng tử, nhưng giữa những cận thần mưu mô, vẫn cần một người đồng hành sắc sảo và dũng cảm như Lạc Yên.

Buổi trưa, họ bước vào phòng họp nhỏ, nơi chỉ có vài người quan trọng tham dự. Ánh sáng chiếu qua cửa sổ lớn, phản chiếu lên những bức hoành phi, làm không gian vừa trang nghiêm vừa căng thẳng. Thượng Quan Khải ngồi vào ngai, ánh mắt nghiêm nghị, trong khi Lạc Yên đứng bên cạnh, quan sát từng cử chỉ của mọi người.

Một vị đại quan tuổi cao lên tiếng, giọng vừa lễ phép vừa uy quyền: “Bệ hạ, tình hình biên giới phía Bắc đang có biến động. Một số nơi dân chúng nổi loạn. Chúng ta cần quyết định kế sách, nhưng… cũng cần cân nhắc nội bộ.”

Thượng Quan Khải gật đầu, giọng trầm ấm: “Ta hiểu. Nhưng trước hết, ai là người có thể đảm bảo trung thành, ai có thể lợi dụng tình hình này để thao túng quyền lực? Ta cần phân định rõ.”

Các quan cận thần liếc nhau, ánh mắt có phần căng thẳng. Một vài người cố tỏ ra trung thành, nhưng ánh mắt lén lút tiết lộ những tính toán thầm kín. Lạc Yên quan sát kỹ, nhận ra từng nét mặt, từng cử chỉ, từng thay đổi trong hơi thở. Cô biết rằng, chỉ một sơ hở nhỏ, hoàng tử có thể bị lừa, hoặc bị cô lập.

Cô nhẹ nhàng nắm tay Thượng Quan Khải, thì thầm: “Ngươi nên hỏi những người trung thành nhất trước. Hãy để những kẻ mưu mô lộ diện qua chính hành động của họ.”

Anh nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa tin tưởng: “Ngươi… thật sự thông minh.”

“Ta chỉ quan sát và phân tích. Và ta biết khi nào cần hành động,” Lạc Yên đáp, ánh mắt sắc bén. “Trong trò chơi quyền lực này, thông tin là vũ khí mạnh nhất.”

Cuối buổi họp, Thượng Quan Khải yêu cầu một số quan trung thành hỗ trợ mình giám sát biên giới, đồng thời phân tích các phe cận thần. Lạc Yên đứng bên, ghi chú tất cả các chi tiết, từ cách nói chuyện, ánh mắt, đến nụ cười và dáng đi. Mỗi chi tiết đều có thể trở thành manh mối để nhận diện âm mưu.

Trò chơi quyền lực trong cung mới chỉ bắt đầu, nhưng Lạc Yên nhận ra rằng, đây không chỉ là thử thách cho Thượng Quan Khải mà còn cho chính cô. Cô phải dùng trí tuệ, sự tinh tế và dũng cảm để hỗ trợ hoàng tử, đồng thời bảo vệ chính mình khỏi những âm mưu tinh vi.

Buổi tối, khi ánh đèn lồng chiếu sáng hành lang, Lạc Yên và Thượng Quan Khải bước ra ngoài, ánh mắt họ dõi theo những bóng người còn lại trong cung. Thượng Quan Khải nhìn cô, ánh mắt trầm lắng: “Ngươi… sẽ ở bên cạnh ta trong suốt trò chơi này chứ?”

Lạc Yên nắm tay anh, giọng chắc nịch: “Ta sẽ không rời bỏ. Và ta sẽ giúp ngươi vượt qua mọi âm mưu, mọi mưu toan. Bởi vì ngươi không chỉ là hoàng tử, mà còn là người xứng đáng được bảo vệ.”

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu lên đôi bàn tay đang nắm chặt, ánh mắt họ hòa vào nhau. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, cả hai cùng nhận ra một điều: trò chơi quyền lực trong cung đình sẽ không chỉ thử thách sự thông minh và lòng dũng cảm, mà còn thử thách tình cảm, lòng trung thành, và cả sự tin tưởng lẫn nhau.

Trong bối cảnh cung đình xa hoa nhưng đầy rẫy âm mưu, Lạc Yên và Thượng Quan Khải bước vào một chuỗi thử thách mới – nơi mỗi hành động, mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều có thể trở thành quyết định sống còn. Trò chơi quyền lực đã bắt đầu, và hai con người đang đứng bên nhau, quyết tâm không để lạc mất nhau giữa biển cả mưu mô đầy cạm bẫy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×