mộng hồng lâu

Chương 6: Bước chân nguy hiểm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời sáng sớm nhuốm màu hồng nhạt, nhưng trong cung điện, không khí vẫn đặc quánh như sương mù của những âm mưu chưa được hé lộ. Lạc Yên đứng trên ban công tầng trên cùng, mắt dõi theo dòng người đang di chuyển dưới sân, từng bóng quan văn quan võ, từng kẻ thân cận, từng người bề tôi trung thành và cả những gương mặt đầy mưu mô. Cô biết rằng, một bước sai lầm thôi, cả hoàng tử lẫn bản thân cô đều có thể rơi vào hiểm nguy.

Thượng Quan Khải bước lên bên cạnh, ánh mắt chăm chú dõi theo cô. “Ngươi thức từ sớm?” anh hỏi, giọng trầm ấm.

“Ta muốn quan sát mọi thứ trước khi bước vào ngày mới,” Lạc Yên đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Trong trò chơi quyền lực này, thời gian và thông tin là hai vũ khí quan trọng nhất.”

Anh gật đầu, ánh mắt trầm lặng: “Ngươi luôn khiến ta cảm thấy an tâm, dù tình hình nguy hiểm đến đâu.”

Lạc Yên mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. “An tâm hay không, vẫn phải tỉnh táo. Hôm nay sẽ là một ngày nguy hiểm, hoàng tử. Ngươi cảm nhận được không?”

Thượng Quan Khải nhíu mày, ánh mắt nhìn quanh. Cảm giác lo lắng len lỏi trong lòng anh. Bữa tiệc tối hôm qua và buổi họp ngày hôm nay chỉ là bước mở đầu. Ngày hôm nay, anh dự cảm rằng sẽ có những bước chân nguy hiểm, nơi mà sự sơ suất hay thiếu cẩn trọng có thể dẫn đến thảm họa.

Buổi trưa, hoàng tử quyết định tiến hành một cuộc họp bí mật với một số quan cận thần trung thành, trong đó có những người từng chiến đấu bên cạnh cha anh, từng giữ lòng trung thành tuyệt đối với ngai vàng. Lạc Yên đi theo, quan sát từng chi tiết, từng bước đi của họ. Cô nhận thấy ánh mắt của một số quan võ lén lút theo dõi từng cử chỉ của họ, dường như muốn tìm sơ hở.

Khi họ bước vào phòng họp, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên những bức hoành phi dát vàng, làm không gian vừa trang nghiêm vừa căng thẳng. Thượng Quan Khải ngồi vào ngai, ánh mắt nghiêm nghị: “Hôm nay, ta muốn bàn về một vấn đề quan trọng – sự an toàn của kinh thành và những người xung quanh ta. Ai trung thành, hãy lên tiếng; ai có ý đồ khác, hãy im lặng, bởi mọi hành động đều bị quan sát.”

Một vị đại quan trung niên tiến tới, giọng lễ phép: “Bệ hạ, mọi người đều hiểu rõ trách nhiệm. Nhưng nếu kẻ thù xuất hiện, chúng ta cần chuẩn bị sẵn chiến lược đối phó…”

Thượng Quan Khải gật đầu, ánh mắt dõi theo từng người. “Ta muốn từng chi tiết, từng bước đi, từng người có thể là mối nguy hiểm hoặc cơ hội. Hãy trình bày rõ ràng.”

Lạc Yên đứng bên, quan sát kỹ từng ánh mắt, từng cử chỉ. Cô nhận ra những kẻ mưu mô thường không dám nhìn thẳng, lén liếc hoặc nhún vai, trong khi những người trung thành đứng thẳng, ánh mắt tự tin và không che giấu. Cô khẽ thì thầm với Thượng Quan Khải: “Ngươi cần để ý những người có cử chỉ bất thường, họ có thể là những kẻ nguy hiểm nhất.”

Anh gật đầu, ánh mắt dõi theo từng chi tiết mà Lạc Yên chỉ ra. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, cô cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng len lỏi giữa các quan cận thần, nơi mà chỉ một lời nói, một hành động nhỏ cũng có thể khiến trò chơi quyền lực biến thành bi kịch.

Đột nhiên, cửa phòng họp bật mở, một người hầu lén lút đưa vào một bức thư nhỏ. Lạc Yên nhạy bén nhận ra ngay dấu hiệu quen thuộc trên niêm phong sáp đỏ – bức thư không rõ người gửi nhưng chắc chắn chứa thông tin quan trọng. Cô mở ra, nét chữ mực đen sắc bén:

“Ngươi đang bị theo dõi. Một bước đi sai lầm, và cả bệ hạ lẫn người bên cạnh sẽ gặp nguy hiểm. Hãy cảnh giác.”

Thượng Quan Khải khẽ nhíu mày, ánh mắt nghiêm trọng. “Ngươi thấy gì trong đó?”

Lạc Yên đọc kỹ, giọng trầm: “Thư này chỉ cảnh báo rằng nguy hiểm đang đến gần. Nhưng chúng ta không biết từ đâu, ai là kẻ đứng sau. Đây là bước chân nguy hiểm đầu tiên – nơi mà mọi hành động đều phải cực kỳ cẩn trọng.”

Cô đề nghị hoàng tử tạm rút lui khỏi phòng họp, tiến hành một cuộc khảo sát bí mật trong cung để phát hiện những kẻ khả nghi. Trong ánh mắt của Thượng Quan Khải, sự quyết tâm hiện rõ. Anh hiểu rằng, Lạc Yên không chỉ là người đồng hành, mà còn là người có thể nhìn thấu những nguy hiểm mà anh chưa kịp nhận ra.

Chiều tối, Lạc Yên dẫn Thượng Quan Khải đi qua những hành lang vắng, ánh đèn lồng chiếu ánh sáng mờ ảo lên gương mặt họ. Cô nói nhỏ: “Mỗi hành động, mỗi lời nói, đều có thể bị quan sát. Ngươi phải giữ bình tĩnh và tỉnh táo.”

Thượng Quan Khải nắm tay cô, ánh mắt trầm lặng: “Ta tin ngươi. Nhưng nếu nguy hiểm xảy ra, ta không muốn ai phải gặp nguy hiểm vì ta.”

“Ngươi không phải một mình,” Lạc Yên đáp, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén. “Ta sẽ cùng ngươi bước qua mọi bước chân nguy hiểm.”

Đêm tối bao trùm kinh thành, ánh trăng chiếu qua mái hiên, tạo những bóng dài trên hành lang. Lạc Yên và Thượng Quan Khải đứng lặng, cảm nhận sự yên lặng trước cơn bão. Cô biết rằng, bức thư chỉ là bước đầu tiên trong chuỗi nguy hiểm, nơi mà âm mưu, quyền lực, và cả sự phản bội sẽ lần lượt lộ diện.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Lạc Yên nhìn thẳng vào ánh mắt Thượng Quan Khải: “Hãy nhớ, trò chơi này không chỉ thử lòng trung thành, mà còn thử cả tình cảm và niềm tin giữa chúng ta. Chỉ khi cùng nhau tỉnh táo và dũng cảm, chúng ta mới có thể vượt qua.”

Anh khẽ nắm tay cô, giọng trầm: “Ta sẽ không bỏ ngươi. Dù bước chân nguy hiểm dẫn đến đâu, ta sẽ bước cùng ngươi.”

Cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương trúc và đất ẩm. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt họ, như muốn chứng kiến quyết tâm và niềm tin vừa nảy sinh. Trong lòng Lạc Yên, cô hiểu rằng, bước chân nguy hiểm này không chỉ là thử thách đối với Thượng Quan Khải, mà còn đối với chính bản thân cô – nơi mà trí tuệ, dũng cảm và tình cảm phải đồng hành để vượt qua mọi cạm bẫy mà cung đình giăng ra.

Khi đêm sâu, hai người trở về phòng, ánh trăng phản chiếu trên tường, tạo những hình bóng dài. Lạc Yên cẩn thận quan sát xung quanh, ghi nhớ từng chi tiết, từng nguy cơ tiềm ẩn. Cô biết rằng, ngày mai sẽ còn nguy hiểm hơn, âm mưu sẽ lộ diện rõ ràng hơn, và bước chân nguy hiểm hôm nay chỉ là khởi đầu.

Trong cung điện xa hoa nhưng đầy rẫy âm mưu, Lạc Yên và Thượng Quan Khải bước đi cạnh nhau, ánh mắt họ hòa vào nhau trong sự quyết tâm, niềm tin, và cả một tình cảm đang nảy mầm, đủ sức để chống lại mọi cạm bẫy mà thế gian đặt ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×