Đêm xuống dần trên kinh thành, ánh trăng nhạt chiếu qua những mái ngói cong vút, tạo nên những bóng dài và rợn người trên nền gạch tráng men. Trong cung điện, nơi thường rộn rã tiếng cười nói, giờ chỉ còn lại âm thanh của bước chân và những cánh cửa đóng nhẹ. Không khí trở nên nặng nề, tràn đầy sự nghi ngờ và mưu mô.
Lạc Yên đứng bên cửa sổ phòng mình, tay cầm bức thư mới nhận, nét mặt bình thản nhưng đôi mắt sáng lên sự cảnh giác. Bức thư chỉ vài dòng, nhưng những nét chữ sắc bén như lưỡi dao cạo:
“Ngươi tin tưởng quá sớm. Khúc ca dối lừa đang vang lên. Ai là thật, ai là giả, sẽ sớm lộ diện. Hãy cảnh giác.”
Cô nhíu mày, trong lòng cảm nhận sự nguy hiểm đang đến gần. “Khúc ca dối lừa…” cô thì thầm, “người gửi muốn tạo ra sự hoang mang, làm lung lay lòng tin giữa hoàng tử và người bên cạnh.”
Thượng Quan Khải bước vào phòng, ánh mắt trầm lặng. Anh nhìn bức thư trên bàn, rồi nhìn Lạc Yên: “Ngươi nghĩ sao về nó?”
“Đây là một lời cảnh báo, nhưng cũng là một thử thách,” Lạc Yên đáp, giọng chắc nịch. “Họ muốn chúng ta nghi ngờ lẫn nhau. Nhưng chúng ta phải tỉnh táo, phân tích từng chi tiết.”
Anh bước tới, đặt tay lên vai cô, ánh mắt trầm lặng nhưng ấm áp: “Ta tin ngươi. Và lần này, ta sẽ không để bất cứ ai phá vỡ sự tin tưởng giữa chúng ta.”
Lạc Yên mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. “Chúng ta phải bước từng bước cẩn trọng, hoàng tử. Khúc ca dối lừa đã bắt đầu vang lên trong cung, và mọi người đều có thể là nhạc công trong bản nhạc nguy hiểm này.”
Sáng hôm sau, cung điện lại trở nên tấp nập. Nhưng lần này, mọi người đều bước đi với vẻ mặt dè dặt, ánh mắt dò xét. Lạc Yên đi bên cạnh Thượng Quan Khải, quan sát từng cử chỉ, từng ánh mắt của các quan cận thần và phi tần. Cô nhận thấy có vài người lén lút trao đổi, ánh mắt lấp lánh mưu mô.
“Ngươi nhận thấy không?” Thượng Quan Khải thì thầm. “Có điều gì đó bất thường trong cách họ hành xử.”
“Ta thấy rõ,” Lạc Yên đáp, mắt sắc như dao. “Một số người đang cố tạo ra sự dối lừa. Họ muốn che giấu ý đồ thực sự, nhưng dấu hiệu luôn lộ ra nếu quan sát kỹ.”
Buổi trưa, Thượng Quan Khải triệu tập một số quan cận thần đáng tin nhất vào phòng họp riêng. Lạc Yên đứng bên ngoài, quan sát từ hành lang, nhẫn nại chờ đợi những bước đi tiếp theo. Trong khi đó, ánh mắt cô không rời khỏi cánh cửa, theo dõi từng người ra vào, từng chi tiết nhỏ nhất.
Một vị đại quan tiến đến gần hoàng tử, giọng lễ phép nhưng sắc bén: “Bệ hạ, có một số tin tức từ các địa phương phía Nam. Một số quan lại đã vi phạm luật lệ, cần xử lý nghiêm minh.”
Thượng Quan Khải gật đầu, giọng trầm: “Ta biết. Nhưng trước hết, hãy đảm bảo lòng trung thành trong nội cung. Ai thật lòng, ai dối trá, sẽ sớm lộ diện.”
Lạc Yên nheo mắt, nhận ra rằng đây chính là cơ hội để những kẻ mưu mô lộ chân tướng. Cô khẽ thì thầm với chính mình: “Khúc ca dối lừa chỉ là màn mở đầu. Ai có thể vượt qua thử thách này, sẽ còn nhiều điều phải đối mặt.”
Chiều hôm đó, một bữa yến nhỏ được tổ chức trong cung, nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập một đơn vị quân đội. Khung cảnh xa hoa, đèn lồng đỏ rực, tiếng nhạc đàn du dương. Nhưng trong ánh mắt Lạc Yên, đây lại là sân khấu của những màn dối lừa tinh vi.
Một nữ quan tiến đến, đưa cho Lạc Yên một chiếc quạt giấy nhỏ, bên trong là dòng chữ:
“Khúc ca dối lừa đang vang lên. Kẻ đứng gần hoàng tử không phải ai cũng trung thành. Hãy cảnh giác với những bước chân tưởng chừng an toàn.”
Lạc Yên nhíu mày, cẩn thận gấp lại quạt, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh. Cô nhận ra rằng, bữa yến này không chỉ là dịp vui, mà còn là nơi mà âm mưu đang được dàn dựng một cách tinh vi.
Thượng Quan Khải đứng bên cạnh, ánh mắt lo lắng. Anh nhìn cô, giọng trầm: “Ngươi tin rằng ai đó đang tìm cách hãm hại ta?”
“Chắc chắn,” Lạc Yên đáp, giọng trầm nhưng dứt khoát. “Nhưng chúng ta không được để lộ sự lo lắng. Ngược lại, phải quan sát và phân tích từng bước đi của họ. Khúc ca dối lừa sẽ chỉ kết thúc khi chúng ta biết rõ ai là nhạc công thật, ai là nhạc công giả.”
Trong suốt buổi yến, Lạc Yên quan sát từng chi tiết: cách nâng ly, cách nhìn nhau, từng bước đi, từng lời nói. Cô nhận ra những kẻ dối trá thường để lộ những cử chỉ bất thường, ánh mắt lén lút, hay giọng nói gượng gạo.
Bỗng nhiên, một hành động nhỏ xảy ra: một trong những phi tần cầm ly rượu, nhưng lại cố ý làm rơi một mảnh giấy nhỏ vào tay Thượng Quan Khải. Anh nhận ra ngay dấu hiệu lạ, nhưng không tỏ ra. Lạc Yên nhìn thấy, nhíu mày, và thì thầm: “Ngươi thấy không? Đây là một phần của khúc ca dối lừa. Chúng đang thử phản ứng của hoàng tử.”
Thượng Quan Khải nhíu mày, giọng trầm: “Ta hiểu. Và lần này, chúng sẽ không lừa được ta.”
Lạc Yên nắm tay anh, ánh mắt kiên quyết: “Chúng ta phải cùng nhau. Một bước sai, và cả trò chơi quyền lực này sẽ biến thành bi kịch.”
Khi bữa yến kết thúc, ánh đèn lồng tắt dần, cung điện trở nên tĩnh lặng. Nhưng trong không khí yên tĩnh ấy, khúc ca dối lừa vẫn vang lên một cách âm thầm – những âm thanh của mưu mô, của lòng tham, và cả những bước đi nguy hiểm trong bóng tối.
Lạc Yên và Thượng Quan Khải đứng bên nhau, ánh mắt hòa vào nhau trong sự quyết tâm và niềm tin. Cô biết rằng, khúc ca dối lừa này chỉ là khởi đầu. Những bước chân tiếp theo sẽ còn nguy hiểm hơn, những âm mưu sẽ lộ rõ, và tình cảm giữa họ sẽ bị thử thách mạnh mẽ.
“Ngươi tin ta chứ?” Thượng Quan Khải thì thầm.
“Ta tin ngươi,” Lạc Yên đáp, ánh mắt sáng rực quyết tâm. “Và ta sẽ cùng ngươi bước qua mọi dối lừa. Bất cứ ai, bất cứ điều gì, cũng không thể ngăn cản chúng ta.”
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu trên mặt họ, tạo nên một khoảnh khắc vừa lãng mạn vừa đầy căng thẳng. Trong lòng Lạc Yên, cô biết rằng, trò chơi quyền lực, khúc ca dối lừa, và cả những thử thách phía trước, chỉ có thể vượt qua khi trí tuệ, dũng cảm, và tình cảm đồng hành cùng nhau.
Đêm sâu, cung điện trở nên tĩnh lặng, nhưng âm hưởng của khúc ca dối lừa vẫn vang vọng, nhắc nhở rằng, mỗi bước đi, mỗi hành động, đều có thể quyết định sinh tử, niềm tin, và cả tình cảm đang nảy mầm giữa Lạc Yên và Thượng Quan Khải.