Trời tối mịt, mây đen kéo đến dày đặc trên bầu trời kinh thành, báo hiệu một cơn mưa dữ dội. Cơn gió thổi mạnh qua các hành lang, làm những chiếc đèn lồng lung linh nghiêng ngả, tạo ra những bóng mờ rợn người trên nền gạch tráng men. Từ xa, tiếng sấm rền vang vọng như nhắc nhở mọi người trong cung điện rằng, đêm nay sẽ không bình yên.
Lạc Yên đứng bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân rộng trước điện chính, nơi những bóng người vẫn di chuyển trong mưa tầm tã. Cô cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong không khí – một cảm giác căng thẳng, nguy hiểm gần kề. Tay cô nắm chặt bức thư vừa nhận được từ một người lạ, nét chữ mực đen thẳng tắp nhưng ẩn ý đầy hiểm độc:
“Đêm nay, mọi thứ sẽ lộ diện. Ai là kẻ phản bội, ai là trung thành, sẽ được định đoạt bởi cơn mưa định mệnh.”
Cô nhíu mày, cảm nhận từng luồng nguy hiểm len lỏi. “Đêm mưa định mệnh…” cô thì thầm. Đây không chỉ là lời cảnh báo, mà còn là dấu hiệu cho thấy một âm mưu lớn sắp bùng nổ.
Thượng Quan Khải bước vào phòng, áo choàng ướt sũng từ mưa. Ánh mắt anh trầm lặng, nhưng trong lòng là sự lo lắng. “Ngươi thấy bức thư này chứ? Ta cảm nhận nguy hiểm đang đến rất gần.”
“Ta biết,” Lạc Yên đáp, giọng chắc nịch. “Ngươi và ta phải cẩn trọng. Đêm nay, mọi bước đi đều quyết định sinh tử.”
Anh tiến đến gần, đặt tay lên vai cô: “Ta tin ngươi. Chúng ta đã cùng nhau bước qua nhiều nguy hiểm, nhưng đêm nay sẽ là thử thách lớn nhất.”
Lạc Yên nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng: “Chúng ta phải tỉnh táo và nhạy bén. Một sai lầm nhỏ, và âm mưu này sẽ hủy hoại mọi thứ – thậm chí cả ngươi và ta.”
Cơn mưa ngày càng nặng hạt, từng giọt nước rơi lộp độp trên mái hiên. Lạc Yên và Thượng Quan Khải quyết định đi kiểm tra các lối ra vào trong cung, nơi mà nguy cơ phục kích có thể xảy ra. Mỗi bước chân của họ vang lên âm thanh trầm trong đêm mưa, hòa lẫn với tiếng sấm, tạo nên một không gian vừa hồi hộp vừa nguy hiểm.
Trên đường đi, Lạc Yên quan sát kỹ từng cử chỉ của những người hầu và cận thần. Cô nhận ra một vài gương mặt xa lạ, bước đi khẽ khàng nhưng mắt vẫn dõi theo họ. “Ngươi thấy không?” cô thì thầm. “Những người này không phải là hầu cận thông thường. Họ đang theo dõi và chờ thời cơ.”
Thượng Quan Khải nhíu mày, ánh mắt sắc bén: “Ta biết. Và đêm nay, chúng ta phải đối diện trực tiếp với âm mưu đó.”
Bước vào sân sau điện chính, mưa tạt mạnh vào mặt, nhưng ánh mắt Lạc Yên vẫn không rời khỏi bóng tối xung quanh. Cô phát hiện một vài bóng người đang lẩn khuất sau cột, chuẩn bị phục kích. “Nguy hiểm đang hiện diện,” cô thì thầm. “Chúng ta không còn thời gian nữa.”
Thượng Quan Khải rút kiếm, bước lên trước cô, ánh mắt trầm tĩnh nhưng đầy uy quyền: “Ta sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi chỉ cần tập trung quan sát và cảnh báo.”
Bất ngờ, từ bóng tối, một nhóm người lao tới. Lạc Yên nắm chặt tay anh, quan sát từng chuyển động của kẻ thù. Cô nhanh chóng nhận ra cách di chuyển, khoảng cách, và điểm yếu trong đội hình đối phương. Chỉ bằng vài thao tác nhạy bén, cô giúp hoàng tử né tránh những đòn tấn công bất ngờ.
“Ngươi thật sự tinh tế,” Thượng Quan Khải thầm nói, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa trân trọng. “Ta chưa từng thấy ai có thể quan sát và phân tích tình huống nhanh đến vậy.”
Lạc Yên mỉm cười nhẹ, nhưng giọng nói vẫn trầm: “Nguy hiểm vẫn chưa kết thúc. Chúng ta phải tỉnh táo hơn nữa.”
Nhóm kẻ phục kích dần bị phát hiện và lùi lại, nhưng trong bóng tối, Lạc Yên cảm nhận còn có kẻ nguy hiểm hơn – một âm mưu tinh vi hơn đang chực chờ bùng nổ. Cô kéo Thượng Quan Khải về phía hành lang gần điện chính, nơi an toàn hơn, ánh mắt vẫn sắc bén theo dõi từng chi tiết.
“Ngươi nghĩ ai đứng sau chuyện này?” Thượng Quan Khải hỏi, giọng trầm.
“Chưa thể xác định chính xác, nhưng có dấu hiệu rằng…” Lạc Yên dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào bóng tối phía xa, “…một kẻ từng tỏ ra trung thành, giờ đang dối trá và thao túng mọi người khác. Khúc ca dối lừa đang chuyển thành cơn bão thực sự.”
Cơn mưa càng ngày càng nặng, gió thổi mạnh, tạo thành âm thanh hỗn loạn, khiến mọi chuyển động trở nên khó lường. Lạc Yên nhận ra rằng, đêm mưa định mệnh này không chỉ thử thách trí tuệ và sự cảnh giác, mà còn thử thách tình cảm và lòng trung thành của họ.
Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, một bóng người bất ngờ lao tới gần họ, nhưng Lạc Yên nhanh chóng phản ứng, kéo Thượng Quan Khải né tránh, đồng thời dùng khả năng quan sát tinh tế nhận diện kẻ tấn công. Với vài bước đi khéo léo và một chút mưu mẹo, họ đối phó kịp thời, nhưng cô biết rằng, đây chỉ là bước mở đầu cho những thử thách nguy hiểm hơn.
Sau khi tạm thời lùi về phòng, hai người đứng bên cửa sổ, nhìn ra mưa rơi nặng hạt. Thượng Quan Khải, giọng trầm lắng nhưng đầy quyết tâm: “Ngươi đã cứu ta một lần nữa. Nhưng đêm nay còn nhiều điều phải đối mặt.”
Lạc Yên nắm tay anh, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén: “Chúng ta sẽ vượt qua. Nguy hiểm này không chỉ thử lòng trung thành của ngươi, mà còn thử chính tình cảm giữa chúng ta. Chỉ khi chúng ta cùng nhau tỉnh táo và dũng cảm, mới có thể bước qua đêm mưa định mệnh.”
Cơn mưa tiếp tục rơi, từng giọt nước như nhấn mạnh sự nguy hiểm đang rình rập trong cung điện. Nhưng trong ánh mắt Lạc Yên và Thượng Quan Khải, sự tin tưởng và quyết tâm hòa lẫn, tạo nên một sức mạnh vô hình, đủ để đối mặt với mọi cạm bẫy, mọi âm mưu, và mọi dối lừa.
Đêm mưa định mệnh khép lại, nhưng trong tâm trí họ, mỗi bước chân, mỗi ánh mắt, và mỗi quyết định đều trở thành một phần trong trò chơi quyền lực khốc liệt, nơi mà chỉ trí tuệ, dũng cảm, và tình cảm chân thành mới có thể dẫn họ đến bình an.