mộng hương trà

Chương 12: Sóng Gió Học Viện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, học viện trở lại nhịp sống thường nhật, nhưng không khí có phần căng thẳng hơn. Tin tức về kết quả Đêm Hội Bí Ẩn đã lan tỏa khắp nơi, khiến các học sinh bàn tán xôn xao. Nhóm Thanh Yên chiến thắng, nhưng điều đó cũng kéo theo những ánh mắt ganh tị từ các nhóm khác, đặc biệt là nhóm Ân Tĩnh.

Khi bước vào lớp, cô cảm nhận ngay sự khác lạ: ánh mắt một số bạn học sinh dõi theo, những lời thì thầm trầm trồ hay châm chọc vang lên. Thanh Yên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim vẫn có chút hồi hộp.

Hạ Thần Lạc xuất hiện gần cửa lớp, ánh mắt tìm đến cô, rồi mỉm cười nhẹ. Chỉ cần ánh mắt đó thôi, cô cảm thấy yên tâm phần nào, như có một điểm tựa vững chắc giữa sóng gió xung quanh.

Buổi sáng bắt đầu với bài học về pha trà nâng cao, nhưng giáo viên đột ngột thông báo: học viện sẽ tổ chức “Thử Thách Liên Kết”, nơi các nhóm phải phối hợp với những nhóm khác để vượt qua các nhiệm vụ, và kết quả sẽ được chấm điểm cá nhân lẫn đồng đội.

Thanh Yên hít một hơi thật sâu. Cô biết rằng đây sẽ là một bước ngoặt mới: không chỉ thử thách kỹ năng, mà còn thử thách khả năng ngoại giao, phối hợp với người lạ, và đối phó với drama học viện.

Hạ Thần Lạc bước đến, giọng trầm ấm: “Em đã sẵn sàng chưa? Thử thách lần này sẽ khó hơn Đêm Hội nhiều.”

Cô gật đầu, ánh mắt lấp lánh quyết tâm: “Dạ… em sẽ cố gắng hết sức.”

Nhóm cô được ghép với nhóm của Ân Tĩnh – điều khiến cô vừa căng thẳng vừa bực bội. Án ngữ trước mặt là những thành viên có kỹ năng xuất sắc nhưng cũng đầy cạnh tranh, khiến mỗi quyết định, mỗi cử chỉ đều phải thận trọng.

Trưởng nhóm Ân Tĩnh khẽ cười, ánh mắt đầy ẩn ý: “Xem ra chúng ta sẽ có một ngày thú vị.”

Thử thách đầu tiên yêu cầu các nhóm phối hợp để pha một loại trà đặc biệt, sử dụng nguyên liệu được cung cấp bí mật, đồng thời phải giải thích câu chuyện liên quan đến từng nguyên liệu. Đây là bài kiểm tra về khả năng giao tiếp, sáng tạo và kỹ năng pha trà.

Thanh Yên đứng trước bàn nguyên liệu, nhịp tim đập nhanh. Cô nhìn Ân Tĩnh và các thành viên nhóm mình, rồi nhìn sang Hạ Thần Lạc. Anh đứng gần, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc: “Bình tĩnh. Dù có khó khăn, hãy tập trung vào điều quan trọng: phối hợp, sáng tạo và giữ bình tĩnh.”

Cô gật đầu, bắt đầu hướng dẫn nhóm mình phân chia nhiệm vụ: “Tôi pha trà, Trần Diệp chuẩn bị đạo cụ, Lạc Vũ kiểm soát nhiệt độ nước. Với nhóm của Ân Tĩnh, các bạn giúp chuẩn bị nguyên liệu và ghi chú câu chuyện. Hãy làm việc cùng nhau.”

Ân Tĩnh hơi ngạc nhiên, nhưng gật đầu: “Được, nhưng các bạn phải nhanh chóng, chúng ta không có thời gian để tranh cãi.”

Trong khi pha trà, một số nguyên liệu bất ngờ thay đổi, như cơn gió nhẹ làm rơi vài lá trà, hay nước sôi bốc hơi nhanh hơn dự kiến. Thanh Yên hơi giật mình, nhưng ngay lập tức nhắc nhở bản thân: “Bình tĩnh… đây là thử thách, không phải thảm họa.”

Hạ Thần Lạc đứng bên cạnh, quan sát, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm. Khi Thanh Yên liếc sang, anh chỉ mỉm cười nhẹ, như muốn truyền cho cô một sức mạnh vô hình. Cô cảm giác tim mình vừa hồi hộp vừa ấm áp, lấy lại bình tĩnh.

Khi phần trình bày câu chuyện bắt đầu, Thanh Yên giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc: “Loại trà hôm nay tượng trưng cho sự kết nối. Mỗi nguyên liệu đại diện cho một cá nhân, khi kết hợp đúng cách sẽ tạo nên hương vị hài hòa, giống như cách chúng ta cần phối hợp dù là người quen hay lạ. Và hôm nay, nhóm chúng ta đã vượt qua mọi khác biệt để hoàn thành thử thách.”

Ánh mắt Hạ Thần Lạc dõi theo cô, sâu thẳm và dịu dàng. Cô cảm giác tim mình nhói lên, một cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.

Nhưng drama học viện lại nổi lên: Ân Tĩnh thốt lên, giọng mỉa mai: “Nhìn xem, nhóm của cô Thanh Yên vẫn muốn chiếm hết ánh hào quang. Nhưng liệu các bạn có thực sự phối hợp tốt không?”

Thanh Yên khẽ nhíu mày, nhưng Hạ Thần Lạc đặt tay lên vai cô: “Đừng để lời nói bên ngoài làm lạc hướng. Thành công hôm nay là nhờ nỗ lực của chính em và nhóm. Không ai có thể phủ nhận điều đó.”

Cô gật đầu, lòng tràn đầy sự quyết tâm. Trong phần thử thách tiếp theo – tìm manh mối bí ẩn khắp học viện, áp lực càng lớn hơn. Mỗi nhóm phải chạy khắp các tòa nhà, giải đố, và thu thập manh mối để mở khóa phòng cuối cùng.

Thanh Yên nắm tay Trần Diệp và Lạc Vũ, bước từng bước dứt khoát. Khi đến phòng bí ẩn thứ hai, họ phát hiện một manh mối: một lá thư cổ ghi những câu chữ bí ẩn. Cô vừa đọc, vừa suy nghĩ, cố gắng giải nghĩa.

Hạ Thần Lạc bất ngờ xuất hiện bên cạnh, giọng trầm ấm: “Bình tĩnh. Mỗi manh mối đều có logic riêng. Hãy quan sát kỹ, đừng vội vàng.”

Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác tim vừa hồi hộp vừa ấm áp. Anh không chỉ là nguồn động lực, mà còn là điểm tựa tinh thần giúp cô xử lý mọi tình huống.

Khi nhóm đến gần phòng cuối cùng, Ân Tĩnh và nhóm cô bước tới cùng lúc. Một khoảng lặng căng thẳng xuất hiện, ánh mắt đối lập nhau. Thanh Yên nhận ra rằng đây không chỉ là thử thách trí tuệ, mà còn là cuộc đua về tinh thần đồng đội và khả năng giữ bình tĩnh trước áp lực.

Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt dõi về Hạ Thần Lạc. Anh mỉm cười dịu dàng, như truyền cho cô sức mạnh vô hình. Cô nhắc nhở nhóm: “Bình tĩnh. Chúng ta phối hợp, từng bước một, sẽ thành công.”

Họ mở khóa phòng cuối cùng, phát hiện một chiếc hộp nhỏ bên trong chứa những nguyên liệu pha trà hiếm. Thanh Yên cẩn thận nhặt từng nguyên liệu, vừa pha vừa giải thích câu chuyện liên quan đến từng lá trà, ánh mắt cô luôn hướng về Hạ Thần Lạc.

Anh bước tới, đặt tay lên vai cô: “Em đã làm rất tốt. Dù áp lực hay cạnh tranh, em vẫn giữ bình tĩnh và dẫn dắt nhóm hoàn thành nhiệm vụ. Tôi tự hào về em.”

Cô cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô cúi đầu, giọng run run: “Em… cảm ơn anh…”

Buổi chiều kết thúc, giáo viên công bố kết quả: nhóm Thanh Yên đạt điểm cao nhất, không chỉ vì kỹ năng, mà còn vì tinh thần phối hợp, bình tĩnh và sáng tạo. Ân Tĩnh thở dài, ánh mắt đầy tiếc nuối, nhưng cũng không thể phủ nhận sự xuất sắc của nhóm cô.

Hạ Thần Lạc nhìn Thanh Yên, ánh mắt dịu dàng: “Em thấy không? Dù sóng gió học viện hay thử thách, chỉ cần giữ bình tĩnh và phối hợp, em sẽ vượt qua. Và em đã làm được.”

Cô đỏ mặt, trái tim rung động, biết rằng mọi sóng gió hôm nay không chỉ thử thách kỹ năng, mà còn làm tình cảm họ thêm sâu sắc. Cô tự nhủ: “Anh ấy luôn ở bên, là điểm tựa và nguồn động lực để em trưởng thành.”

Đêm ấy, khi ánh trăng chiếu sáng khắp học viện, Thanh Yên đứng bên hồ, tay trong tay Hạ Thần Lạc, trái tim tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Cô biết rằng, mọi thử thách, mọi sóng gió chỉ làm tình cảm giữa họ thêm bền chặt, và thanh xuân này sẽ còn nhiều bất ngờ và ngọt ngào hơn nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×