mộng hương trà

Chương 13: Nguy Cơ và Thách Thức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, học viện tràn ngập ánh nắng nhưng không khí căng thẳng đến lạ thường. Tin tức về chiến thắng của nhóm Thanh Yên trong thử thách liên kết đã lan nhanh khắp lớp, khiến không ít ánh mắt ganh tị và ghen ghét dõi theo cô.

Khi cô bước vào lớp, một cảm giác bất an trào dâng. Ân Tĩnh đứng ở cuối lớp, ánh mắt đầy ẩn ý, nụ cười mỉa mai khẽ cong trên môi. “Chúc mừng nhé, Thanh Yên. Nhưng liệu em có giữ được phong độ khi thử thách tiếp theo xuất hiện?”

Cô nhíu mày, nhưng chưa kịp trả lời thì Hạ Thần Lạc xuất hiện gần cửa lớp. Anh ném cho cô ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị: “Bình tĩnh. Sóng gió là chuyện thường, quan trọng là em không để nó ảnh hưởng đến bản thân.”

Cô gật đầu, cố giữ bình tĩnh. Ánh mắt anh như một tấm khiên vô hình, bảo vệ cô khỏi những lời bàn tán và ánh mắt ganh ghét xung quanh.

Ngay sau đó, giáo viên bước lên, giọng nghiêm trang: “Hôm nay, học viện sẽ tổ chức Thử Thách Cấp Cao. Đây là thử thách cá nhân và đồng đội, đòi hỏi các bạn phải sáng tạo, ứng biến và phối hợp tối đa. Nhóm nào thất bại sẽ bị trừ điểm nghiêm trọng, và cá nhân yếu kém sẽ phải làm nhiệm vụ bổ sung.”

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Thanh Yên. Cô biết rằng, đây không chỉ là thử thách kỹ năng, mà còn là cuộc chiến tinh thần, nơi drama học viện sẽ bùng nổ.

Hạ Thần Lạc bước tới, giọng trầm ấm: “Em đã sẵn sàng chưa? Lần này, áp lực lớn hơn nhiều, nhưng tôi tin em và nhóm có thể vượt qua.”

Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt lấp lánh quyết tâm: “Dạ… em sẽ cố gắng hết sức.”

Nhóm cô được ghép với một nhóm mới, do một học sinh nổi tiếng về kỹ năng và cũng rất cạnh tranh – Lâm Hạo. Anh là một trong những người thách thức lớn nhất học viện, nổi tiếng vì sự nghiêm túc, tài năng, nhưng cũng lạnh lùng và đôi khi gây áp lực cho người khác.

Thanh Yên cảm giác tim mình đập nhanh hơn khi nhận ra sự xuất hiện của Lâm Hạo. Họ vừa phải phối hợp, vừa phải giữ bình tĩnh trước những ánh mắt cạnh tranh, và đặc biệt là trước áp lực từ người luôn muốn chứng tỏ mình.

Thử thách bắt đầu: các nhóm phải pha ba loại trà đặc biệt trong vòng 20 phút, đồng thời kể một câu chuyện liên quan đến từng loại trà, giải thích ý nghĩa từng nguyên liệu. Nhưng điểm khác biệt lần này là giám khảo sẽ đánh giá cả thái độ, sự phối hợp và khả năng xử lý tình huống bất ngờ, khiến áp lực tăng lên gấp bội.

Thanh Yên đứng trước bàn nguyên liệu, nhịp tim đập nhanh. Cô nhìn Hạ Thần Lạc, anh gật đầu nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc: “Bình tĩnh. Từng bước một, mọi chuyện sẽ ổn.”

Cô gật đầu, bắt đầu hướng dẫn nhóm: “Tôi pha trà, Trần Diệp chuẩn bị đạo cụ, Lạc Vũ kiểm soát nhiệt độ nước. Nhóm mới giúp kiểm tra nguyên liệu và ghi chú câu chuyện. Hãy phối hợp chặt chẽ.”

Lâm Hạo không nói gì, chỉ nghiêng đầu quan sát, ánh mắt sắc bén khiến cô cảm giác áp lực như nặng hơn. Thanh Yên hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân: “Đừng để sự căng thẳng làm lạc hướng. Tập trung vào trà và câu chuyện.”

Trong khi pha trà, một tình huống bất ngờ xuất hiện: nước sôi bị đổ ngoài dự đoán, vài lá trà rơi xuống bàn. Thanh Yên hơi giật mình, nhưng nhanh chóng nhặt lại, bình tĩnh rót tiếp. Hạ Thần Lạc tiến tới, đặt tay nhẹ lên vai cô: “Không sao. Em xử lý rất tốt. Mỗi tình huống là cơ hội để chứng minh khả năng.”

Cô cảm giác tim mình nhói lên, vừa bối rối vừa hạnh phúc. Anh không chỉ là điểm tựa tinh thần, mà còn là người truyền sức mạnh vô hình cho cô vượt qua áp lực.

Khi nhóm trình bày câu chuyện, Lâm Hạo gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị: “Câu chuyện logic và có cảm xúc. Nhóm của em xử lý tình huống rất tốt.”

Nhưng drama học viện chưa dừng lại. Ân Tĩnh bước tới, giọng mỉa mai: “Xem ra nhóm cô Thanh Yên không chỉ nổi bật trong Đêm Hội, mà giờ còn làm Lâm Hạo phải thừa nhận. Nhưng liệu các bạn có duy trì được phong độ khi thử thách tiếp theo xuất hiện?”

Thanh Yên lặng im, cố gắng giữ bình tĩnh. Hạ Thần Lạc đặt tay lên vai cô: “Đừng để lời nói bên ngoài làm lạc hướng. Thành công hôm nay là nhờ nỗ lực của em và nhóm.”

Thử thách tiếp theo là tìm manh mối bí ẩn khắp học viện, kết hợp giữa trí tuệ và sự phối hợp. Mỗi nhóm phải tìm đủ manh mối để mở khóa phòng cuối cùng, nơi chứa nguyên liệu trà quý hiếm và câu chuyện bí ẩn.

Thanh Yên nắm tay Trần Diệp và Lạc Vũ, bước dứt khoát trên con đường lát đá. Khi họ tìm đến phòng thứ hai, một lá thư cổ xuất hiện: “Người hiểu trà, hiểu cảm xúc; người hiểu cảm xúc, sẽ tìm thấy câu trả lời cuối cùng.”

Cô cảm giác tim mình nhói lên, liếc mắt về Hạ Thần Lạc. Anh mỉm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng truyền cho cô sức mạnh. Cô tự nhủ: “Anh ấy luôn ở bên… là điểm tựa để em vượt qua thử thách.”

Khi nhóm đến phòng cuối cùng, Lâm Hạo và nhóm anh xuất hiện cùng lúc. Ân Tĩnh cũng đi theo, ánh mắt đầy cạnh tranh. Một khoảng lặng căng thẳng bao trùm, khiến tim Thanh Yên đập nhanh hơn.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn Hạ Thần Lạc. Anh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm: “Bình tĩnh. Phối hợp, từng bước một, mọi chuyện sẽ ổn.”

Họ mở khóa phòng cuối cùng, phát hiện chiếc hộp nhỏ chứa nguyên liệu trà quý hiếm. Thanh Yên cẩn thận nhặt từng nguyên liệu, vừa pha vừa giải thích câu chuyện liên quan đến từng lá trà, ánh mắt cô luôn hướng về Hạ Thần Lạc.

Anh tiến tới, đặt tay lên vai cô: “Em đã làm rất tốt. Dù áp lực hay cạnh tranh, em vẫn giữ bình tĩnh và dẫn dắt nhóm hoàn thành nhiệm vụ. Tôi tự hào về em.”

Cô đỏ mặt, tim rung động, khẽ thốt: “Em… cảm ơn anh…”

Buổi chiều kết thúc, giáo viên công bố kết quả: nhóm Thanh Yên đạt điểm cao nhất, cả kỹ năng, phối hợp và tinh thần đều được đánh giá xuất sắc. Ân Tĩnh thở dài, ánh mắt đầy tiếc nuối, nhưng không thể phủ nhận sự xuất sắc của nhóm cô.

Hạ Thần Lạc nhìn Thanh Yên, ánh mắt dịu dàng: “Sóng gió học viện và thử thách đã qua, em đã chứng minh bản thân. Tôi biết từ giờ sẽ còn nhiều thử thách hơn, nhưng em không sợ đâu.”

Cô đỏ mặt, trái tim rung động: “Dạ… em biết… anh luôn ở bên…”

Đêm hôm ấy, dưới ánh trăng sáng và đèn lồng lung linh, Thanh Yên đứng bên hồ, tay trong tay Hạ Thần Lạc, cảm giác bình yên nhưng cũng hồi hộp. Cô biết rằng, mọi sóng gió học viện chỉ làm tình cảm giữa họ thêm vững chắc, và thanh xuân này sẽ còn nhiều bất ngờ và ngọt ngào hơn nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×