mộng yêu trần

Chương 10: NGƯNG ĐỌNG THỜI KHẮC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Khi bầu trời mờ dần,

Linh hồn ta vẫn mãi hướng về phía ngươi.”

Sau cơn bão tâm linh, Hỗn Độn Lâm dường như im ắng hơn, không còn tiếng gào thét của bóng ma, không gian được phủ một lớp sương mỏng như tấm màn huyền ảo. Bạch Dạ và Lạc Tuyết đứng bên nhau, thân thể tuy còn mỏi mệt, nhưng trong lòng đã thấy ánh sáng le lói của hy vọng.

Họ biết, con đường phía trước vẫn còn đầy gian nan, nhưng đã tìm được nhau giữa mênh mông sương mù, thì không gì có thể ngăn cản được.

Bước Chân Vào Cõi Hư Vô

Mỗi bước chân họ in xuống mặt đất ẩm ướt, hơi thở hòa quyện cùng hương hoa kỳ diệu từ vòng tròn ngọc thạch vẫn còn lưu dấu. Ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuyên qua tán lá, vẽ nên những đường sáng mảnh mai trên con đường mờ mịt.

Bạch Dạ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lạc Tuyết, tiếng thì thầm ấm áp:

— Nơi này... giống như nơi giữa nhân gian và yêu giới, nơi tất cả đều ngưng đọng.

Lạc Tuyết đáp lại bằng ánh mắt kiên định:

— Đúng vậy. Nơi này không dành cho những kẻ yếu lòng. Ta sẽ cùng ngươi bước qua, dù có phải trải qua bao nhiêu đau thương.

Ký Ức Rạn Nứt

Càng tiến sâu vào Hỗn Độn Lâm, những ký ức vụn vỡ trong tâm trí Bạch Dạ dần hiện về như sóng vỗ bờ. Hắn nhớ lại những ngày tháng huy hoàng khi còn là Yêu Vương, thống lĩnh chín đuôi cáo, quyền lực vô song. Nhưng cũng nhớ về những lần bị phản bội, những âm mưu đen tối khiến hắn mất đi tất cả.

Mắt Bạch Dạ đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào:

— Ta từng là kẻ thống trị, nhưng cũng là kẻ bị bỏ rơi. Ta đã mất mọi thứ, kể cả chính mình.

Lạc Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, thầm thì:

— Nhưng hiện tại, ta có ngươi. Và ta sẽ không để ngươi rơi vào bóng tối lần nữa.

Cơn Mưa Đêm Buồn

Trời đổ mưa, từng giọt nước lạnh lẽo rơi trên vai áo, hòa cùng tiếng gió rít qua từng tán cây. Mưa như nỗi buồn khôn nguôi trong lòng, khiến cảnh vật thêm phần âm u.

Dưới màn mưa, hình ảnh những người thân yêu của Bạch Dạ hiện ra mơ hồ: những kẻ đã ra đi, những mối hận chưa kịp giải, và cả những tình yêu dang dở.

Lạc Tuyết cúi đầu, nước mắt hòa cùng mưa lạnh:

— Đừng sợ, Bạch Dạ. Ta sẽ là chốn nương náu, là ánh sáng dẫn đường cho ngươi vượt qua tất cả.

Đấu Tranh Với Bóng Tối

Bỗng từ trong màn mưa, bóng tối u ám tụ tập thành hình thù quái dị, như những bóng ma hiện thân của sự tuyệt vọng và sợ hãi. Chúng lao vào, cố kéo hai người vào vực sâu không đáy của tâm hồn.

Bạch Dạ rút thanh kiếm tổ phụ, ánh sáng yêu phù trên lưỡi kiếm bừng lên rực rỡ. Nàng Lạc Tuyết cũng không đứng im, dùng yêu phù trên trán phát ra luồng sáng trắng tinh, xua tan từng bóng ma.

Tiếng kiếm chạm gươm vang vọng, tiếng hô hoán hòa cùng tiếng gió mưa tạo nên khúc bi tráng của cuộc chiến không hồi kết.

Lời Thề Định Mệnh

Giữa trận chiến khốc liệt, Bạch Dạ và Lạc Tuyết nắm chặt tay nhau, cùng thề nguyền:

— Dù cho sương mù kia có dày đặc đến đâu, ta cũng sẽ không rời xa ngươi.

Lời thề như ngọn lửa thiêng, thắp sáng trong tâm hồn, khiến bóng tối dần lùi bước.

Ánh Bình Minh Rạng Rỡ

Cuối cùng, khi mưa tạnh, sương mù tan dần, ánh bình minh hé rạng. Một tia sáng xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi khuôn mặt hai người đang đứng bên nhau, ánh mắt tràn đầy tình yêu và hy vọng.

Họ đã vượt qua thử thách của Hỗn Độn Lâm, phá vỡ vòng xiềng xích giam hãm linh hồn.

Bạch Dạ nhìn vào mắt Lạc Tuyết, mỉm cười:

— Ngươi chính là ánh sáng dẫn ta trở về.

Lạc Tuyết nở nụ cười, lòng nhẹ nhõm tựa cánh chim vừa được bay về tổ ấm.

Con Đường Trở Về

Cánh cửa giữa hai thế giới dần mở ra, ánh sáng rực rỡ như dẫn lối cho họ về nhân gian. Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, bóng tối cuối cùng bỗng trỗi dậy – một thử thách cuối cùng mà chỉ có sức mạnh và tình yêu tuyệt đối mới có thể vượt qua.

Hai người cùng nắm tay, bước qua ngưỡng cửa, chuẩn bị cho những điều chưa biết phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×