“Giữa dòng đời cuồn cuộn,
Tình yêu vẫn bền vững như dòng sông không ngừng chảy.”
Ánh bình minh đầu tiên vừa lấp ló sau dãy núi xa, nhuộm hồng cả bầu trời u ám của Hỗn Độn Lâm. Sương mù tan dần, nhưng vẫn còn vương vấn trên từng cành cây, từng chiếc lá ướt đẫm sương đêm. Bạch Dạ và Lạc Tuyết đứng bên bờ một dòng sông rộng lớn, nước đục ngầu cuồn cuộn chảy xiết, như một ranh giới vô hình phân chia hai thế giới.
Con sông không chỉ là ranh giới vật lý, mà còn là biểu tượng cho thử thách lớn nhất mà hai người phải vượt qua để trở về nhân gian. Trước mắt họ, dòng nước như cuốn trôi mọi vọng tưởng, mọi ký ức đau thương, và cũng thử thách sức mạnh của tình yêu mà họ đang nắm giữ.
Khúc Sông Định Mệnh
Bạch Dạ đứng lặng lẽ, ánh mắt sâu thẳm nhìn dòng nước đen ngòm đầy hiểm nguy. Hắn nhớ lại lời tiên tri của đạo sĩ già: “Muốn thoát khỏi Hỗn Độn Lâm, ngươi phải băng qua dòng sông chia cắt. Nhưng sông không chỉ chảy nước, mà còn chảy nỗi đau và lựa chọn.”
Lạc Tuyết bên cạnh, đôi mắt rạng ngời ánh sáng quyết tâm. Nàng chạm nhẹ vào tay Bạch Dạ, khẽ nói:
— Ta sẽ không để ngươi đi một mình, dù con đường phía trước có gập ghềnh thế nào.
Bạch Dạ nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt chan chứa yêu thương:
— Đó là điều ta mong nhất.
Âm Thanh Của Quá Khứ
Bỗng nhiên, mặt nước chao động, những hình ảnh mơ hồ hiện ra trên mặt sông. Đó là bóng dáng những người thân, bạn bè, kẻ thù và những điều chưa từng được nói ra trong quá khứ. Tiếng thì thầm của họ như những lời rủa, những tiếng khóc, những lời khuyên bảo, tất cả đều hòa quyện tạo thành một bản giao hưởng hỗn độn.
Bạch Dạ thở dài, từng kỷ niệm ùa về khiến lòng hắn như bị dao cắt:
— Những ký ức ấy, ta đã cố chôn vùi, nhưng giờ lại hiện rõ trước mắt.
Lạc Tuyết dịu dàng, nhẹ nhàng:
— Quá khứ có thể làm tổn thương, nhưng cũng dạy ta cách mạnh mẽ hơn.
Hồn Ma Và Bóng Tối
Khi họ định bước xuống thuyền nhỏ để sang bờ bên kia, những bóng ma xuất hiện từ làn sương dày đặc, uốn éo, quỷ dị. Chúng vây lấy, dùng những lời thì thầm đe dọa, xui khiến Bạch Dạ rơi vào hố sâu của nghi hoặc và sợ hãi.
Một bóng ma lão luyện nhất lên tiếng:
— Ngươi, Yêu Vương, không nên rời khỏi Hỗn Độn Lâm! Số phận ngươi đã bị trói chặt nơi đây!
Bạch Dạ giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn gào lên:
— Ta không phải tù nhân của số phận! Tình yêu ta dành cho nàng là sức mạnh phá vỡ xiềng xích!
Lạc Tuyết nắm chặt tay hắn, cùng nhau họ phát ra luồng sáng huyền diệu, xua tan bóng ma.
Cây Cầu Thủy Tinh
Từ giữa dòng sông đục ngầu, một cây cầu bằng thủy tinh kỳ ảo dần hiện ra. Cầu mảnh mai, phát sáng lung linh, soi đường cho họ băng qua dòng nước hung dữ.
Nhưng cầu mỏng manh, từng bước chân trên đó đều chứa đựng hiểm nguy. Nếu một ai đó lạc bước, sẽ rơi vào vực thẳm không đáy.
Họ đặt chân lên cây cầu, từng bước từng bước, đôi tay nắm chặt không rời. Trên cầu, tiếng thở gấp, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết hòa cùng nhịp đập tim như muốn hòa làm một.
Thử Thách Cuối Cùng
Bỗng từ phía bên kia cầu, bóng dáng một nhân vật hiện ra. Người mặc bộ áo giáp đen tuyền, ánh mắt lạnh lùng như băng, vừa quen thuộc vừa đầy thù địch. Đó chính là vị tướng trong giới yêu từng thề nguyền giữ chặt linh hồn Bạch Dạ trong Hỗn Độn Lâm.
— Ngươi nghĩ có thể rời khỏi đây dễ dàng sao? — tiếng người đó như tiếng sấm nổ — Giới người và yêu vốn dĩ không thể hòa hợp. Ngươi là phản bội, sẽ không được tha thứ!
Bạch Dạ đứng thẳng, không hề nao núng. Hắn đáp:
— Tình yêu không có ranh giới. Dù là người hay yêu, ta sẽ không bỏ rơi nàng.
Lạc Tuyết bước tới, ánh mắt sáng rực:
— Ta sẽ đứng bên ngươi đến cùng.
Lời Thề Bất Diệt
Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, họ trao nhau ánh mắt chân thành nhất. Lời thề tình yêu được thốt ra trong im lặng nhưng đầy sức mạnh:
— Dù cả thế giới có chống lại, ta và ngươi sẽ không bao giờ buông tay.
Ánh sáng từ đôi tay họ lan tỏa, thắp sáng cây cầu thủy tinh, xua tan bóng tối bủa vây.
Khởi Đầu Mới
Cầu sáng lung linh dẫn đường, sương mù dần tan, họ cùng bước qua bên kia dòng sông, rời khỏi Hỗn Độn Lâm.
Phía trước là bầu trời rộng lớn của nhân gian, nơi mà cuộc sống mới, những thử thách mới đang chờ đón.
Nhưng không còn sợ hãi hay nghi hoặc, chỉ có tình yêu bền bỉ và sức mạnh của đôi người kề bên nhau.